Không biết có phải bởi vì Bành Trăn đã bị kích thích quá lớn hay không, khuôn mặt thế nhưng lại không giấu được vẻ rối rắm của hắn, Yêu Thần nhìn thấy thì buồn cười không thôi: "Có gì kỳ quái lắm sao?"
"Không kỳ quái......" Bành Trăn phát hiện ngay cả đến lời nói của mình cũng hữu khí vô lực rồi.
Đi theoYêu Thần cũng đã được ngàn năm, nhưng chưa từng bị kích thích nhiều bằng khoảng thời gian gần đây.
Không thể không nói, Liễu Lan Yên quả nhiên là một sự tồn tại kỳ lạ, quá vĩ đại, vĩ đại đến mức, hắn không tìm được từ ngữ nào để hình dung.
"Tai họa ngầm đương nhiên là phải diệt trừ, chẳng qua vấn đề là ở ngoài sáng hay trong tối." Yêu Thần nghiêm túc căn dặn Bành Trăn: "Chú ý nàng ta kỹ một chút, mục đích nàng ta tới đây lần này không đơn giản."
"Vâng."Bành Trăn vội đáp lời, đồng thời cũng thu lại tâm tình trêu tức vừa nãy.
Yêu Thần đứng dậy, xoay người ra hành lang đi đến cửa phòng Liễu Lan Yên, vô cùng tự nhiên mà đẩy cửa vào, căn bản không để tâm đến vấn đề gõ cửa.
"Lan Yên."Yêu Thần đã quen với vị trí tìm được Liễu Lan Yên -- trên nhuyễn tháp bên cửa sổ.
"Lan Yên thật nhàn nhã." Yêu Thần nhìn bộ trà cụ trên bàn nhỏ cạnh nhuyễn tháp, tách trà tinh xảo tỏa ra hơi nóng nhàn nhạt, mùi thơm thoang thoảng vấn vương bên mũi, dù không uống cũng cảm giác được đây là một ly trà ngon.
Yêu Thần sẽ là một người chịu ủy khuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-nham-nam-nhan-yeu-nghiet/3046007/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.