Cùng đêm đó, Dư Hân Dật ngồi trong thư phòng, rất lâu cũng không thay đổi tư thế. Từ khi Dư Cận Thước trở về Vương phủ, hắn đã ngồi như thế, quá nhiều chuyện khiến hắn nghĩ không ra.
Chén trà bốc hơi nóng trên bàn đã sớm nguội lạnh mà Dư Hân Dật còn không biết, dịch người, nâng chung trà lên, trực tiếp uống một ngụm, bỗng chốc bị vị đắng chát đang lan tràn trong miệng kéo lại thần trí.
Dở khóc dở cười nuốt ngụm trà vừa lạnh vừa chát xuống, Dư Hân Dật bất đắc dĩ lắc đầu, nói nhỏ: "Sự tình đã trở nên phức tạp rồi."
Phản ứng của Liễu Hâm Dung nằm trong dự liệu của hắn, cái loại người tự cho là có đầu óc, kỳ thực chính là một kẻ nhìn thì thông minh nhưng thật ra rất ngu ngốc.
Cho rằng gả cho Dư Cận Thước là có được chỗ dựa hay sao?
Nếu Yêu Thần muốn đối phó với nàng ta, tuyệt đối có thể bất động thanh sắc mà trừ bỏ nàng.
Vấn đề ở đây là, vì sao Liễu Hâm Dung vẫn còn sống rất tốt?
Dựa theo tính cách của Yêu Thần, hắn tuyệt đối không phải là người nhân từ nương tay.
Đừng nói với hắn sở dĩ Liễu Hâm Dung có thể sống tốt đến bây giờ, nguyên nhân là vì Dư Cận Thước nha.
Cho dù Dư Cận Thước là Vương gia của Yêu giới thì có thể có năng lực đến mức nào chứ?
Dư Hân Dật tiếp tục theo đuổi suy nghĩ của mình, cuối cùng cũng tìm được một lý do.
Chẳng lẽ, Yêu Thần sợ sau này Yêu Giới vô chủ?
Giết Liễu Hâm Dung, nếu Dư Cận Thước ấm đầu, có phải sẽ đi gây khó dễ với Yêu Thần hay không?
Nếu Yêu Thần giận dữ giết chết Dư Cận Thước, sau khi Yêu chủ thoái vị, trong mắt thế nhân hắn lại là Điện hạ vô năng đương nhiên sẽ không có năng lực kế thừa chức vị yêu chủ.
Chẳng lẽ, Yêu Thần thật sự sợ Yêu giới không có người kế tục hay sao?
Nghĩ nửa ngày, Dư Hân Dật cũng chỉ có thể nghĩ ra được cái đáp án như đúng mà như sai đó.
Còn có, thái độ của Yêu chủ, phản ứng mãnh liệt như vậy, chỉ là vì sợ đắc tội với Yêu Thần thôi sao?
Có phải là đã phản ứng quá mức rồi không?
Nghĩ không ra được việc này, Dư Hân Dật nghĩ tới cuộc chạm mặt Liễu Hâm Nhã hôm nay.
Vị phu nhân chiến tướng Ma Giới này, người được chiến tướng Ma Giới chính thức thừa nhận sẽ phạm phải loại sai lầm hạ đẳng như thế sao?
Khiêu khích Yêu Thần trước mặt mọi người, thoại nhìn như là ra mặt vì Liễu Hâm Dung, trên thực tế đó có phải là sự thật hay không, thì lại không ai biết.
Sở dĩ sự tình thoạt nhìn ngoài mặt thì hợp lý như vậy, nhưng nếu nghĩ kỹ lại sẽ phát hiện dường như nó còn cất giấu một mặt khác, cảm giác đó khiến Dư Hân Dật không thể không bận tâm, không thể không nghĩ nhiều.
Sự tình thật sự rất phức tạp mà.
Dư Hân Dật nghĩ lại hai lần toàn bộ mọi chuyện từ đầu đến cuối, khiến hắn bất đắc dĩ phải cười khổ, càng nghĩ càng thấy mọi chuyện phức tạp, phức tạp đến mức khiến hắn bắt đầu thấy đau đầu rồi.
Dường như mọi người đều có mục đích riêng của mình, tất cả đều đang che giấu ở mặt trong.
Đêm nay, nhất định là một đêm không ngủ, không biết bao nhiêu người trằn trọc không yên, không thể đi vào giấc ngủ được.
Người nào đó ở trong Vương cung lúc này cũng có hành vi khác xa một trời một vực với khi ở trong Vương phủ: "...... Vì sao?"
Liễu Lan Yên đưa mắt nhìn Yêu Thần, cười tủm tỉm nói: "Bởi vì đồ nhi buồn ngủ rồi."
Người kia hơi quá đáng. Đừng tưởng rằng vừa rồi giải vây cho nàng là có thể được một tấc lại muốn tiến thêm một thước ở lại trong phòng của nàng.
"Đồ nhi nghỉ ngơi một mình thật sự không có việc gì chứ?" Yêu Thần quan tâm nhìn Liễu Lan Yên, ra vẻ sư phụ từ ái quan tâm đệ tử, khuyên bảo: "Hôm nay xảy ra nhiều việc như vậy, sư phụ sợ sẽ có người gây bất lợi cho đồ nhi. Nên vẫn là cẩn thận đề phòng một chút cho thỏa đáng."
Nên đề phòng nhất chính là ngươi đó!
Liễu Lan Yên thầm nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ trong lòng, bất quá trên mặt vẫn không để lộ chút cảm xúc nào, làm một đứa trẻ ngoan: "Không có việc gì. Sư phụ ở ngay cách vách, sư phụ lợi hại như vậy, ai cũng không dám tới đâu."
Nói xong, Liễu Lan Yên còn làm ra bộ dạng ngưỡng mộ sùng bái, mắt sáng lấp lánh nhìn Yêu Thần: "Đúng không, sư phụ?"
Yêu Thần bất đắc dĩ than nhẹ trong lòng, có khi một người quá thông minh cũng không tốt, không tốt chút nào.
"Ừ, Lan Yên nghỉ ngơi cho tốt."Yêu Thần cân nhắc lợi hại một chút, quyết định làm sư phụ yêu thương đệ tử.
"Vâng."Liễu Lan Yên vui vẻ trả lời, khiến cho Yêu Thần rời khỏi phòng buồn bực không thôi, hắn rời đi, khiến nàng vui đến thế sao?
Ngẫm lại lúc còn ở trong Vương phủ, bộ dáng khi Liễu Lan Yên nhảy một điệu múa vì hắn là động lòng người nhất.
Lắc đầu than nhẹ trở về phòng của mình, cân nhắc xem khi nào thì còn có cơ hội như thế nữa, có thể nhìn thấy bộ dáng Liễu Lan Yên đấu tranh vì hắn.
Xác định Yêu Thần đã về tới phòng của hắn, Liễu Lan Yên ngồi ở bên giường cười cười, kỳ thật cảm giác đối với Yêu Thần vẫn vô cùng phức tạp.
Nàng cũng không chán ghét khi gần gũi với hắn, nhưng lại có một cảm giác không cam lòng.
Thật lạ, nàng không nói rõ được loại cảm giác này là sao.
Nhẹ nhàng nở nụ cười, sóng nước trong mắt Liễu Lan Yên lưu chuyển, có vẻ ôn nhu đến chính nàng cũng không phát hiện.
Ngón tay bắn ra, lớp sương mù nhàn nhạt gần như không nhìn thấy chuyển động xung quanh nàng, bao bọc nàng vào trong đó.
Nhìn kỹ lại, lớp sương mù này lập tức biến mất, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Nhưng mà, nếu một người có yêu lực cao thâm nhìn thấy, tất nhiên sẽ cả kinh đến mức trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì, vừa rồi khi sương mù xuất hiện, nếu nhìn từ ngoài vào sẽ thấy Liễu Lan Yên đã nằm xuống đi vào giấc ngủ, trên thực tế, ở bên trong phạm vi của lớp sương mù, nàng vẫn ngồi bên giường như trước.
"Băng Lăng, bên kia có chuyện gì không?" Ai cũng không nghĩ tới Liễu Lan Yên thế nhưng lại ở đây, Vương cung của Yêu chủ, cách vách với Yêu thần, sử dụng lực lượng để đối thoại với thủ hạ của nàng.
Hành vi này tuyệt đối không thể dùng từ lớn gan để hình dung.
"Tiểu thư, hết thảy đều bình thuờng." Thanh âm của Băng Lăng vang lên, cũng không lớn, nhưng đủ để nghe được rõ ràng.
"Tiểu thư, ngài ở bên đó thế nào?" Băng Lăng vẫn không quá yên tâm với hoàn cảnh hiện tại của Liễu Lan Yên, từ khi bước vào điện Vô Trần, liền không có biện pháp liên lạc với tiểu thư, có phải đã gặp chuyện không may hay không.
Hơn nữa, thái độ của Yêu Thần đối với tiểu thư cũng rất kỳ quái, khiến nàng không thể không lo lắng.
"Hết thảy đều tốt." Liễu Lan Yên nói, trừ việc đôi khi Yêu Thần bị động kinh, kỳ thật tất cả đều rất tốt.
"Ừ, cứ vậy đi, các ngươi cẩn thận một chút."Liễu Lan Yên quyết định không nói nhiều lời, vừa định cắt đứt liên lạc, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện, dặn dò: "Trừ phi có việc gấp, bằng không không cần liên lạc với ta, gần đây tình hình ở Vương thành có chút phức tạp."
"À, vâng." Băng Lăng sửng sốt, lập tức đồng ý.
Sau khi nói xong, Liễu Lan Yên nằm xuống, vung tay lên, không gian bên giường bị bóp méo một chút, lập tức khôi phục nguyên trạng.
Liễu Lan Yên nằm trên giường, cũng không đi vào giấc ngủ, mà trợn mắt nhìn chằm chằm vào đâu giường.
Vì sao Yêu chủ lại ra tay ngoan độc với Dư Cận Thước như thế, chỉ bởi vì không dám đắc tội với Yêu Thần thôi sao?
Sự tình cũng không chỉ đơn giản như mặt ngoài.
Nhất là Liễu Hâm Nhã đã đến, một người Ma giới thậm chí muốn khơi mào chiến tranh hai giới, thật sự chỉ vì muốn trút giận thay Liễu Hâm Dung thôi sao?
Liễu Lan Yên nhẹ nhàng cong khóe môi lên, nở nụ cười.
Mọi chuyện càng ngày càng thú vị, đừng thấy mọi người khắp nơi chỉ lộ ra một chút manh mối, chỉ riêng điểm này, cũng đủ khiến cho người ta có vô hạn liên tưởng rồi.
Đã có nhiều người thú vị như vậy, xem ra sau này sẽ không nhàm chán rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]