"Lan Yên, cẩn thận một chút." Dư Hân Dật đưa Liễu Lan Yên đến hẻm nhỏ gần Liễu phủ, cáo từ xong liền xoay người rời đi.
Liễu Lan Yên vừa cầm giỏ trúc đầy củi đi vào cửa nhỏ, thì đột nhiên bị người nắm lấy bàn tay, trực tiếp kéo nàng trở về phòng.
"Tần di, người làm gì vậy?" Liễu Lan Yên nháy mắt, không hiểu hỏi.
"Ta nói nè tiểu thư, người như thế nào mà lại thân thiết với Điện hạ như vậy hả?" Tần Tụ thả giỏ trúc qua một bên, khẩn trương hỏi.
"Mấy ngày nay hắn đều giúp con đốn củi." Liễu Lan Yên không cảm thấy có gì không ổn, cười ha hả lắc lắc cánh tay của Tần Tụ "Tần di, có hắn giúp con, con tiết kiệm được rất nhiều thời gian đó."
"Ai nha, tiểu thư của ta à." Tần Tụ nhức đầu nhìn tiểu thư nhà mình căn bản không hiểu rõ tình trạng của bản thân "Người có biết người và Vương Gia có hôn ước hay không? Nếu hôm nay, người quá thân thiết với Điện hạ, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến danh dự của người, đến lúc đó, chỉ sợ sẽ. . . . . ."
"Chỉ sợ sẽ như thế nào?" Liễu Lan Yên không hiểu nháy mắt nói, cặp mắt to tràn đầy nghi hoặc nhìn Tần Tụ, nỗ lực suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nói ra một câu mà nàng có thể lý giải được "Tần di, con đói rồi."
Chỉ một câu nói của nàng cũng làm cho chút nóng nảy trong lòng Tần Tụ tiêu tan hết.
Nàng phải giải thích vấn đề phức tạp này như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-nham-nam-nhan-yeu-nghiet/3045907/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.