Khen, khen thưởng?
Dùng từ kinh ngạc đã không đủ để hình dung tâm trạng của mọi người trong đình nghỉ mát lúc này.
Đường đường là biểu muội của Vương gia, lại luân lạc đến mức cần người khen thưởng..... Đây, đây.....
Tất cả mọi người đều không nói chuyện, trơ mắt nhìn sắc mặt của Tạ Hân Tú từ tức giận đến trắng bệch biến thành tức giận đến đỏ bừng, nắm chặt hai quả đấm, nhìn tư thế kia hận là không thể đi tới, hướng về phía Liễu Lan Yên hung hăng cắn vài miếng mới bỏ qua.
Tô Hãn Hạo kinh ngạc nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên, làm thế nào cũng không hiểu được tại sao nàng lại thốt ra một câu như vậy, chẳng lẽ, nàng thật sự đã ngu xuẩn đến trình độ như vậy hay sao?
Tạ Hân Tú là người có thể tùy tiện đắc tội hay sao?
Cho dù tình huống bây giờ của Liễu Lan Yên không giống với người bình thường, nhưng mà..... Tô Hãn Hạo lo lắng nhìn lướt qua bên cạnh Liễu Hâm Dung, hiện nay Đại trưởng lão của bọn họ đang mở mắt nhìn chằm chằm, hận đến mức không thể lấy cớ mang nàng đi xử trí, làm sao nàng còn tự mình nhảy vào trong hố ?
Dư Hân Dật đêm ly rượu trong tay để xuống, một tay chống má, hưng trí bừng bừng nhìn Liễu Lan Yên, chuyện này đã vượt qua ngoài dự liệu của hắn.
Bang một tiếng, cổ cầm tinh xảo trong tay Tạ Hân Tú nổ thành từng mảnh, cùng với chiếc bàn nhỏ đặt cổ cầm cùng nhau nổ tan thành đồ bỏ đi, chất đống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-nham-nam-nhan-yeu-nghiet/3045898/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.