Chương trước
Chương sau


Hồi Phùng Duệ Hiên còn trẻ, mới chân ướt chân ráo ra ngoài xã hội đã kết thân, xưng anh gọi em với rất nhiều người. Thế nhưng đám người đó không phải là ai cũng tốt, Phùng Duệ Hiên khi đó còn chưa phân biệt rõ được người tốt người xấu.

Cho đến khi Phùng Duệ Hiên tình cờ liên quan đến một vụ giết người, mà trong khi anh lại chẳng quen biết gì người bị giết cả, thế là anh mới đi tìm hiểu. Tìm hiểu rồi mới phát hiện, trong số những người mà anh gọi là "anh em", có một người tên Trương Bắc, Phùng Duệ Hiên hay gọi anh ta là Bắc ca. Người này từng có tiền án tiền sử về tội trộm cắp, mới ra tù hơn 1 năm, giờ lại thêm tội giết người nữa.

Phùng Duệ Hiên đã nói chuyện với Trương Bắc, khuyên anh ta đi đầu thú, kết quả anh ta không nghe mà còn định bỏ trốn. Sau đó, chính Phùng Duệ Hiên đã đi tố cáo Trương Bắc, cho anh ta vào tù một lần nữa.

Sau khi Trương Bắc vào tù, Phùng Duệ Hiên phải đối đầu với đám đàn em của Trương Bắc. Có hôm chúng nó tạt sơn vào cửa nhà thuê, có hôm chặn trên đường, tóm lại là không để Phùng Duệ Hiên được sống yên ổn. Vào thời điểm này, Phùng Duệ Hiên quen Chu Văn, Chu Văn vừa có tiền lại vừa có gia thế chống lưng, vung tiền ra một phát, đám người kia im re. Từ đó đến nay, Chu Văn vẫn luôn là một trong những người bạn tốt nhất của Phùng Duệ Hiên.

Về phần Trương Bắc, tội danh giết người khiến hắn phải ngồi tù mười mấy năm, nhưng có thể là được ân xá hoặc dùng cách nào đó, mới 10 năm mà hắn đã ra tù. Ra tù rồi, việc đầu tiên hắn làm chính là trả thù Phùng Duệ Hiên.

"Vậy là, anh đã nhìn thấy mặt của Trương Bắc?" - Hạ Thụy hỏi.

Phùng Duệ Hiên gật đầu: "Có tay trong thông báo nên hắn biết được hôm nay anh sẽ đi qua con đường đó, lại đúng đoạn đường vắng người, an ninh không tốt."

"Anh có nói chuyện này cho ai không?"

"Chỉ có trợ lí và em thôi."

Hạ Thụy hiểu ngay ra vấn đề: "Anh biết cậu trợ lí kia của anh là người của Trương Bắc?"

"Mới phát hiện ra thôi, chắc bị mua chuộc, cậu trợ lí này là trợ lí thứ hai, phụ trách giúp đỡ anh ở những nhà hàng thuộc khu vực ngoại thành và thành phố B."

Hạ Thụy lo lắng hỏi: "Vậy giờ phải làm thế nào?"

Phùng Duệ Hiên lại chú ý đến điều khác: "Em không sợ anh à?"

"Sợ gì?"

"Anh.....có lẽ không phải người tốt như em nghĩ, anh quen cả hạng người như Trương Bắc."

Hạ Thụy: "Sao phải sợ? Hơn nữa giờ anh và Trương Bắc là người của hai phe khác nhau, tốt và xấu. Em chỉ lo hắn chưa chịu tha cho anh thôi."

Phùng Duệ Hiên đưa tay lên xoa xoa mớ tóc của Hạ Thụy, anh cười: "Anh nói vậy thôi, em yên tâm đi, anh, Chu Văn, Phó Lam và La Hiên được gọi là "biệt đội công tử F4" đấy. Có bọn họ thì sẽ không sao đâu, hơn nữa, anh cũng khác hồi đó mà, giờ anh có em rồi."

Hạ Thụy nghe câu cuối xong mà thấy ngượng chín mặt, cậu quay đi chỗ khác: "Già đầu rồi mà còn sến!"

Phùng Duệ Hiên bật cười vui vẻ.

Nói chuyện với nhau một hồi, anh mượn điện thoại của Hạ Thụy gọi điện cho 3 người còn lại trong "biệt đội công tử F4".

...

Gần trưa, Phó Lam và La Hiên đến bệnh viện xem tình hình của Phùng Duệ Hiên, còn Chu Văn đi giải quyết chuyện bên phía cảnh sát.

Phó Lam vẫn cười hớn hở cho được: "Mặt vẫn đẹp thế này là được rồi!"

La Hiên thì lại bắt đầu nói đạo lý: "Con người ta yêu nhau đâu chỉ vì cái mặt đẹp."

Phó Lam đập La Hiên một cái: "Mày bớt đạo lý lại, nói câu gì có ích đi!"

Phùng Duệ Hiên nghe hai thằng bạn lải nhải mà đau đầu: "Nói nhiều nữa thì ra ngoài!"

Hạ Thụy vừa gọt táo vừa nghe mấy tên đàn ông sắp đầu ba cãi nhau chí chóe như học sinh tiểu học, cậu nghĩ thầm, cũng may là bên cạnh Phùng Duệ Hiên còn có những người bạn thế này.

Đợi đến khi Chu Văn đến, 3 người kia mới thôi không cãi nhau, bắt đầu nói chuyện nghiêm túc.

Phùng Duệ Hiên cảm thán: "Đi tù cả chục năm mà Trương Bắc đánh nhau vẫn giỏi như thế, nó còn vác theo gậy, đánh tao suýt gãy mấy cái xương sườn."

Chu Văn: "Tao mới ở đồn cảnh sát về, đúng là thằng này nó tính cả rồi, không chơi trò phá camera nữa mà chọn ngay góc không cam để xử mày, thông minh hơn rồi."

Phó Lam ngồi rung đùi: "Tao nghe bảo nó ra tù hơn một tháng nay rồi, không biết làm gì mà vẫn có tiền tiêu."

La Hiên tiếp lời: "Nó buôn lậu chứ sao?"

Phùng Duệ Hiên hỏi: "Sao mày biết?"

"Mới biết hồi nãy thôi, thì bên tao có đứa quen người của Trương Bắc, tao cho nó đi tìm hiểu tình hình thì biết. Mà 10 năm nó ngồi tù, môn đánh đấm vẫn thế nhưng cái đầu thì chỉ có ngu hơn thôi, thông minh cái gì. Chuyện camera chắc có đứa bày cho nó."

Hạ Thụy chỉ nghe đến đây rồi cậu tự biết ý đi ra ngoài. Thực ra cậu có hơi buồn vì không giúp gì được nhiều cho Phùng Duệ Hiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.