Phùng Duệ Hiên nằm viện 1 tuần đã được về nhà. Anh hồi phục nhanh, hơn nữa một phần cũng vì anh bảo nằm viện bó tay bó chân, bất tiện.
Chuyện của Trương Bắc có 3 người bạn kia của Phùng Duệ Hiên lo liệu, Hạ Thụy không giúp được gì nên chỉ có thể hàng ngày lặng lẽ qua chăm sóc anh, thậm chí có hôm chứng "hướng nội" tái phát, cậu không nói gì cả, nửa buổi chỉ hỏi Phùng Duệ Hiên là hôm nay anh cảm thấy thế nào rồi.
Phùng Duệ Hiên cũng nhận ra được tâm trạng bất ổn của Hạ Thụy lúc đó, anh lo lắng hỏi: "Em sao vậy, có chuyện gì à?"
Hạ Thụy cười, lắc đầu: "Không có gì đâu."
"Hôm nay anh chưa thấy em cười."
Hạ Thụy: "Em vừa cười đó thôi. Mà chắc do vừa nghỉ việc, chưa quen nên hơi bị lag tí."
Phùng Duệ Hiên cầm tay Hạ Thụy: "Em ổn không? Có chuyện gì thì nói cho anh biết nhé, đừng giữ một mình."
Hạ Thụy gật đầu: "Em biết rồi!"
Sau đó Phùng Duệ Hiên giữ gáy Hạ Thụy, kéo cậu lại rồi cụng trán mình vào trán cậu, thì thầm: "Đừng lo cho anh mà tự giận bản thân đấy, anh xót."
Hạ Thụy nghe câu này mà tim mềm nhũn, cậu sờ má Phùng Duệ Hiên: "Em không lo mà!"
Đợi đến khi Phùng Duệ Hiên đặt lên trán Hạ Thụy một nụ hôn thì anh mới thỏa mãn, anh nằm lại xuống giường, vừa nắm tay cậu vừa nhìn cậu chăm chú.
Bây giờ anh xuất viện rồi, Hạ Thụy không thể đi đi về về từ trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-nham-lao-dai-nhieu-tien/2930712/chuong-40.html