Hạ Thụy nghệt mặt ra: "Này, anh đừng đùa nha!"
Hứa Vĩnh Mộc nghiêm túc: "Anh không đùa!"
Rồi anh thở dài một tiếng: "Em có người yêu rồi, vậy anh cũng nói luôn."
"Anh thích em!"
Hạ Thụy vẫn cảm thấy khó hiểu: "Mấy năm rồi bọn mình không gặp nhau, sao lại nói thích là thích được!"
Hứa Vĩnh Mộc thở dài: "Lần gần đây nhất chúng ta gặp nhau là mùa hè năm em lên cấp 3. Sau lần đó không được gặp em thì anh có chút nhớ nhớ, phát hiện bản thân hình như thích em rồi. Sau này tốt nghiệp đại học, ba mẹ anh muốn anh tiếp quản công ty gia đình nhưng anh không chịu, tự mở một quán bar của riêng mình. Rồi mới năm ngoái thôi, ba anh gặp lại mẹ em, hai người nói chuyện, ba anh về kể lại chuyện của gia đình em với anh trong mấy năm vừa rồi, bảo là em đang sống với ba, học đại học ở ngay trong thành phố luôn."
"Lúc đó anh nảy ra ý tưởng mở một nhà hàng, hi vọng nếu em có thể tình cờ đi qua đây thì chúng ta sẽ gặp được nhau. Thực ra anh đặt tên tiếng anh hồi nhỏ cho em là Summer không chỉ vì nó có nghĩa là "mùa hạ" trong tên của em, mà vì khi đó lúc nào em cũng là một bé con vui tươi, thích cười, rạng rỡ, lớn hơn rồi cũng vẫn vậy."
Hạ Thụy thấy anh có vẻ buồn nhưng lại chẳng biết an ủi anh thế nào, cuối cùng cậu đặt tay lên vai anh.
"Cảm ơn vì anh đã thích em, nhưng em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-nham-lao-dai-nhieu-tien/2930703/chuong-45.html