"Woa, tiểu thư, uất ức cho ngài và tiểu chủ nhân rồi." Sao Hoàng Nhi có thể tin tưởng lời của cô, nghĩ rằng cô đang an ủi chính mình, không khỏi bật khóc lên, còn thương tâm hơn so với chính chú. Lý Quả trợn tròn mắt, sao mà mọi người đều cảm thấy cô nên thương tâm, khổ sở chứ? Không sống nổi hả? Thần kinh, hiện tại cô thấy rất khá, rất nhẹ nhàng đó. "Hoàng Nhi, chị không sao, chị thật sự thấy rất khá, không có nửa điểm uất ức, các người ngẫm xem, lúc còn ở thế giới kia, tôi còn chưa được ở trong phòng lớn, có nhiều người hầu hạ vậy đâu, tôi thật sự rất vừa lòng mà." Cô cười khổ khuyên giải an ủi nàng, giờ lại thành cô khuyên nhủ người khác này, điên đảo quá đi. Quản gia Lâm vẫn im lặng đứng một bên, lúc này liền không nhịn được quát Hoàng Nhi: "Hoàng Nhi, đứng lên mau, đừng khóc, nghe tiểu thư nói gì chưa, hiện tại mau quét dọn phòng cho tiểu thư và tiểu chủ nhân đi, trải giường thật tốt, cất đồ dạc của tiểu thư và tiểu chủ nhân đi. Những người khác mau chuẩn bị đồ ăn cho tiểu thư, nhóm còn lại liền quét tước bên ngoài một chút, để cho tiểu thư và tiểu chủ nhân ở trong môi trường sạch sẽ thoải mái." Tri Vũ và Hoàng Nhi nghe xong, lập tức vội vàng đáp ứng, vội vàng chỉ huy các cung nữ khác đi làm việc, còn quản gia Lâm cung kính hành lễ với Lý Quả cùng bé xong, lập tức mang theo vài thị vệ đến nơi khác xem xét. Bọn họ vừa đi, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn thoáng qua bé con đang cười tít mắt với mình,-leleqquydo,>,nn cô có chút thương cảm, nhẹ giọng nhu hòa nói: "Cục cưng, có phải con cảm thấy nơi này tệ lắm không? Mẫu hậu cảm thấy nơi này tốt lắm, mẫu hậu thích nơi này." "Mẫu hậu, cục cưng cũng thích nơi này, nơi này rất thoải mái, rất im lặng." Bé cười tít mắt nói, sau đó giãy dụa bò lên. Cô vội vàng đỡ lấy bé, ẵm ngửa bé, hốc mắt ẩm ướt, rốt cục không nhịn được nghẹn ngào nói: "Cục cưng, cám ơn con, cục cưng rất ngoan, bằng lòng cùng mẫu hậu chịu khổ, mẫu hậu nhất định sẽ nuôi lớn con." Bé nở nụ cười khanh khách, vươn tay nhỏ bé vuốt ve mặt cô, sau đó hôn 'chụt' một cái, cười nói bi bô: "Mẫu hậu, cục cưng rất cường đại ạ, không cần mẫu hậu quan tâm đâu, cục cưng sẽ không để cho mẫu hậu khổ sở, cục cưng muốn mẫu hậu có một cuộc sống tốt nhất." "Cục cưng ngoan của mẹ." Lý Quả nở nụ cười, hôn mặt bé, tuy rằng mới bé như vậy đã có thể nói, ngẫm lại cũng không quá ngạc nhiên, con có kỳ quái vẫn là do cô sinh ra mà. Mẫu tử hai người vừa nói chuyện một lát thì Tri Vũ và Hoàng Nhi liền xuất hiện, đồ đạc không nhiều lắm, đã sắp xếp xong, sau đó vội chạy vào đây hầu hạ, sửa sang lại cung điện một chút, đại thể cũng không tẹ lắm. "Về sau, mọi người cùng ăn chung đi, không cần làm nhiều như vậy, đủ ăn là tốt rồi, cũng không cần lãng phí,=l3qu4d0n-=- nơi này không có người ngoài, mọi người theo chúng tôi thì đừng đa lễ như vậy." Cô nhìn bảy nữ hài tử đứng ở trước mặt liền nói ra suy nghĩ lâu nay của bản thân, cô thật sự coi các nàng là người một nhà rồi. "Tiểu thư, vậy không được, phải có quy tắc trật tự ạ." Tri Vũ không đồng ý, không thể làm rối loạn quy tắc, cho nên từ chối ngay. Lý Quả vừa định nói chuyện, bé con lại vươn tay nhỏ bé kéo kéo vạt áo cô, bập bẹ nói: "Mẫu hậu, Tri Vũ tỷ tỷ nói đúng đó, về sau cứ giao cho cục cưng đi. Sau này Tri Vũ tỷ tỷ có việc thì cứ trực tiếp tìm bổn vương." Ngược lại Tri Vũ không quá kinh ngạc, lập tức vô cùng cung kính hành lễ với bé, nhẹ giọng nói: "Vâng, tiểu chủ nhân."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]