Lý Quả được Hoàng nhi dìu về phòng, còn quản gia Lâm thì theo sát phía sau. Chỉ một lát sau, đã có người hầu tiến vào, bưng một ít điểm tâm và nước trà bay đầy phòng.
“ Mang đi, mang đi đi! Tôi không ăn, đừng để mấy thứ này xuất hiện trước mặt tôi nữa ”. Lý Quả vừa nhìn đồ ăn, đã cảm thấy ghê tởm, vội nhắm mắt lại, rên rỉ. Cô thật sự rất sợ!
Quản gia Lâm cười khổ, Vương đã dọa tiểu thư hơi quá rồi, tiểu thư vừa thấy cái gì đó lại nghĩ ngay đến rắn, còn không chịu ăn nữa.
“ Tiểu thư, những món ăn này không hề làm từ rắn, tiểu thư yên tâm ăn đi. ” Ông ta không biết Vương đang nghĩ gì, nhưng cũng biết Vương sẽ không để tiểu thư chết đói, nên khẩn trương nói.
Ai ngờ, Lý Quả hoàn toàn không tin, chết cũng không chịu ăn. Hai mắt trợn to giống như đồ ăn trước mắt là mãnh thú, đầu lắc như trống bỏi, thái độ vô cùng kiên quyết: Đánh chết tôi cũng không ăn!
“ Tiểu thư, là thật đó, đây chỉ là đồ ăn bình thường thôi, không phải rắn, chúng em sẽ không tự ăn, ách, rắn ”. Hoàng nhi suýt chút thì lỡ lời, may mà ngưng kịp, mà Lý Quả cũng không chú ý, vẫn coi những thứ kia như mãnh thú, độc vật.
“ Không ăn, đánh chết cũng không ăn, mang đi, mang đi đi ”. Lý Quả sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, dạ dày nhộn nhạo. Cho dù có đói chết, cô cũng không ăn, từ giờ cô sẽ không ăn những thứ đó nữa.
Quản gia Lâm dở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-lam-xa-vuong-luu-manh/1580381/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.