~Tặng các nàng nhân ngày mưa gió của đông Hà Nội. Thời tiết thế này chỉ nằm trong chăn ôm điện thoại là hạnh phúc nhất thôi.*run cầm cập*~
"Ai yêu, eo của ta." Hách Quang Quang nằm trên mặt đất đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm, tay đặt lên thắt lưng đáng thương kêu oai oái.
"Sao không cẩn thận như vậy."
"So với heo còn đần hơn!"
Hai giọng nam nhân đồng thời vang lên, một giọng điệu quan tâm, một là hận rèn sắt không thành thép, hai giọng nói đối lập rõ ràng như vậy, coi như không phân biệt được sự khác biệt âm thanh, Hách Quang Quang cũng có thể biết mắng nàng so heo đần hơn lời nói là xuất từ miệng người nào.
Hai người Diệp Thao và Ngụy Triết không hẹn mà cùng tiến lên đưa tay ra cho Hách Quang Quang, duỗi tới một nửa lại đồng thời rút tay về không vui nhìn về phía đối phương.
"Nữ nhân của ta cũng không nhọc đến Ngụy trạng nguyên phí tâm." Diệp Thao lạnh giọng nói xong tiến lên không nói lời gì mà ôm lấy Hách Quang Quang.
"Eo của ta muốn đứt! Muốn đứt!" Bị ôm lên làm chạm đến eo, Hách Quang Quang đột nhiên thét chói tai ra tiếng, đau đến nước mắt toát ra.
Diệp Thao bị Hách Quang Quang rống cứng đờ, nhất thời không biết làm thế nào cho thỏa đáng.
Ngụy Triết mở miệng đúng lúc nói: "Quang Quang muội chịu đựng một chút, vào phòng bảo nha hoàn xoa cho muội là tốt rồi."
Câu "Quang Quang" kia nghe vào trong tai Diệp Thao cảm giác cực kỳ chói tai, chân mày lập tức nhíu lại, liếc mắt nhìn Hách Quang Quang đau đến rên hừ hừ không nói gì, dùng hết sức giữ nguyên tư thế hai cánh tay, bước dài ra, ổn định ôm Hách Quang Quang vào viện.
Diệp Thao không để ý đến mọi người nhìn chăm chú, như chốn không người ôm Hách Quang Quang vào phòng ngủ.
Nam tử bình thường bất tiện vào bên trong khuê phòng của một cô nương, vì vậy Ngụy Triết ở lại phòng ngoài, trơ mắt nhìn một nam nhân giống như tại nhà chính mình vô cùng tự nhiên vào phòng ngủ Hách Quang Quang.
Người trật khớp eo làm gì còn có tinh lực quan tâm là ai ôm mình, Hách Quang Quang đau đến gần như cắn bể răng, nằm trên giường liền động cũng không dám động, không ngừngchảy nước mắt.
"Lần trước nhìn thấy Ngụy Triết ngươi bị trật chân, lần này nhìn thấy ta ngươi lại chuyển sang eo, ngươi có thể có tiền đồ hơn không?" Diệp Thao vòng tay trước ngực, đứng ở trước giường bất đắc dĩ lắc đầu với Hách Quang Quang nằm cứng còng ở trên giường.
"Đau, đau. . . . . ." Hách Quang Quang cả người cương cứng giống như cọc gỗ, e sợ động một cái sẽ chạm đến eo.
Vẻ mặt và giọng nói tựa như oán trách nũng nịu này của Hách Quang Quang làm Diệp Thao sững sờ, không phân biệt Hách Quang Quang như thế là đơn thuần hay là cố ý, tóm lại lửa giận trước một khắc bởi vì thấy nàng cùng Ngụy Triết ở chung một chỗ mà đột tăng của hắn phai đi rất nhiều, Diệp Thao vẻ mặt hòa hoãn, d’đ/l ;q’d cúi đầu nói: "Trật eo mà thôi, không cần gọi đại phu, ta cũng có thể trị cho ngươi tốt."
Nói xong đưa tay ra cởi đai lưng Hách Quang Quang, trong nháy mắt đai lưng liền đã cởi ra, bàn tay không trở ngại sờ về phía lưng của Hách Quang Quang.
"A! ! ! Lưu manh! ! !" Hách Quang Quang thét chói tai, giơ tay lên đẩy bàn tay chuyển động trên eo nàng.
"Đừng kêu! Ta tự mình chữa cho ngươi." Diệp Thao thấp giọng khiển trách, động tác trên tay không ngừng, hai bàn tay to du động nhẹ nhàng trên cái hông mảnh khảnh bóng loáng của Hách Quang Quang tìm kĩ vị trí, đôi tay hơi dùng lực, "Khực" một tiếng xong tiếng kêu gào của Hách Quang Quang nhất thời thay đổi.
"Tốt lắm, chốc nữa eo của ngươi sẽ không sao." Cảm xúc trên tay cực kỳ tốt, Diệp Thao cố nén không rút tay về, từ từ lần nữa buộc lại đai lưng của Hách Quang Quang.
"Ngươi tuyệt đối là cố, ý!" Hách Quang Quang tay vịn eo tố cáo nhìn chằm chằm Diệp Thao, lúc trước nghe được âm thanh của hắn bị sợ đến té ngã, rồi sau đó lại bởi vì trật khớp eo mà đau rơi lệ, không rảnh đi xem hắn, lúc này mới nhìn rõ mặt của Diệp Thao, phát hiện khóe mắt đuôi mày của hắn đều lộ ra chút mệt mỏi, giống như là mấy ngày ngủ không ngon lại đi đường xa.
"Ngươi động một cái thử xem." Diệp Thao không để ý lời nói của Hách Quang Quang, nhàn nhạt đề nghị.
"Tiểu thư xảy ra chuyện gì?" Hai nha hoàn phụ trách chăm sóc Hách Quang Quang xông vào lớn tiếng dò hỏi, vào phòng thấy nam nhân đứng ở trước giường, trên mặt lập tức lộ ra địch ý.
"Đây là khuê phòng của tiểu thư nhà chúng ta, nam nhân không được đi vào!" Hai người nha hoàn nhìn Diệp Thao, ánh mắt lộ ra nồng nặc khiển trách.
"Nam nhân khác không được đi vào, ta có thể vào." Diệp Thao không chớp mắt nhìn Hách Quang Quang, giọng nói bình thản trả lời.
"Trừ phi là trượng phu của tiểu thư, nếu không bất kỳ nam nhân nào đều không được vào khuê phòng của nàng, dù ngươi là Diệp trang chủ cũng không thể ngoại lệ."
"Ta là chồng của nàng." Diệp Thao có chút không kiên nhẫn, không vui trừng mắt hai nha hoàn như gà mái bảo vệ con.
"Nói bậy, tiểu thư của chúng ta đến nay còn là hoàng hoa đại khuê nữ, ngươi nói ngươi là cô gia của chúng ta xin hỏi có gì để làm chứng không?" Hai nha hoàn mới đầu có chút sợ, sau lại càng nói càng cảm giác mình có lý, vì vậy khiếp ý biến mất, đi đến trước giường, hai người cùng vững vàng bảo hộ Hách Quang Quang ở sau lưng, cùng Diệp Thao tạo thành trạng thái đối lập rõ ràng.
Diệp Thao chân mày nhíu thật chặt một chỗ, muốn phát giận nhưng hiểu nơi này không phải là địa bàn của mình, đánh chó còn phải ngó mặt chủ, vì vậy thu lại hỏa khí đối nói với Hách Quang Quang như cũ không dám nhúc nhích chút nào: "Eo của ngươi đã khỏi, thử cử động là biết, ta đi ra ngoài trước."
Sau khi nói xong, Diệp Thao nhìn cũng không thèm nhìn hai nha hoàn một cái, liền đi ra ngoài.
"Tiểu thư hông của ngươi khỏe chưa?" Sau khi nam nhân chướng mắt đi ra, hai nha hoàn đều thở phào nhẹ nhõm, tiến lên hỏi thăm Hách Quang Quang.
Hách Quang Quang một tay đỡ eo, cẩn thận từ từ lật người, chờ sau khi làm xong động tác này cảm thấy eo chỉ có chútđau, cũng không có nghiêm trọng như lúc trước, vì vậy hiểu Diệp Thao bópcho nàng mấy cái cũng không phải là chiếm tiện nghi, là thật trị eo.
"Tiểu thư, sao mặt của ngươi lại đỏ như vậy?" Thấy Hách mặt Quang Quang trong nháy mắt hồng thành quả táo, hai nha hoàn đều thật cảm thấy kỳ quái.
"Không có, không có gì, eo của ta cũng không có gì." Hách Quang Quang lắc đầu lung tung, nàng có thể nói mới vừa rồi là nhớ tới cảm giác tay Diệp Thao "vuốt ve"ở trên eo nàng mà lúng túng khiến hai má đỏ lên sao?
"Tiểu thư có thể ngồi dậy không?"
"Các ngươi đỡ ta đi lên thử một chút, chậm một chút." Hách Quang Quang đưa tay qua, dưới sự hỗ trợ của hai nha hoàn lấy tốc độ thật chậm ngồi dậy, dựa trên nệm gối sau lưng, nàng cảm giác hoạt động đối với eo mới có lợi, lúc này ngoài cảm thấy tê dại bên ngoài, đau đớn đã không cảm giác được, nàng có chút hoài nghi cảm giác d’đ/l ;q’d tê dại ngang hông đến tột cùng là tác dụng phụ sau khi bị trật hay là xúc cảm bàn tay Diệp Thao lưu lại.
Hách Quang Quang tinh tường nhớ khi bàn tay Diệp Thao đưa vào quần áo của nàng sờ lên hông của nàng thì cảm giác tay của hắn giống như là dẫn theo điện lập tức truyền vào toàn thân, khiến nàng lúc này còn nhớ rõ ràng lúc ấy nơi hông truyền tới nhiệt độ cùng cảm giác khác thường, nhiệt độ ngang hông giống như còn chưa tan đi đi, liền mặt của nàng cũng bắt đầu mơ hồ nóng lên rồi.
Đang lúc Hách Quang Quang không hiểu vả lại bài xích cổ phản ứng khó hiểu này, nghe được ngoài phòng hai người đàn ông đối thoại, lực chú ý lập tức bị hấp dẫn, làm dấu tay ngăn lại nha hoàn muốn nói chuyện ở bên cạnh.
"Diệp trang chủ thật đúng là một điểm cũng không khách khí, khuê phòng nghĩa muội Ngụy mỗ xông vào giống như là vào nhà mình một dạng." Ngụy Triết mỉm cười trong giọng mang theo một chútchâm chọc.
"Đâu có, nghe nói Quang Quang đã nhận Ngụy đại nhân làm nghĩa huynh rồi hả? Vậy chúng ta chính là người một nhà, khách khí không khỏi tổn thương cảm tình rồi." Giọng Diệp Thao cũng như nội dung trong lời nói, không thấy có hàm ý nào khác.
"Ngụy mỗ là nghĩa huynh của Quang Quang, cũng không phải là nghĩa huynh của Diệp trang chủ, sao có thể nói là người trong nhà được?"
"Quang Quang là của ta. . . . . ."
"Diệp trang chủ!" Ngụy Triết lập tức cắt đứt lời nói Diệp Thao, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc, "Quang Quang đã là nghĩa muội của Ngụy mỗ, tuy là vừa mới biết không bao lâu, nhưng Ngụy mỗ là thật coi nàng như thân muội muội mà đối đãi, thật sự không muốn nghe người ta nói nàng là ai đóthiếp những lời này, trừ phi người nọ có thể lấy ra chứng cứ !"
Nghe được Ngụy Triết lời nói, Hách Quang Quang thật cảm động, khóe miệng nở ra một nụ cười, cho tới bây giờ đều là người khác phải nhìn mặt mũi Diệp Thao, rốt cuộc cũng chờ được có người dám "bất kính" với Diệp Thao rồi, quả thật tuyệt vời cực kì, quả nhiên nhận nghĩa huynh có địa vị là rất sáng suốt.
Diệp Thao dừng một chút, nói: "Chuyện này là Diệp mỗ thiếu suy nghĩ, trước bởi vì không muốn ép buộc Quang Quang quá mức, liền không có để ý nàng ý nguyện không làm văn thư chứng từ mà cứng rắn biến nàng thành thiếp Diệp mỗ, xác thực mà nói lúc này Quang Quang vẫn còn tự do."
"Nếu đã biết vậy, Diệp trang chủ không coi ai ra gì tiếp cận Quang Quang như vậy sẽ làm thanh danh của nàng bị tổn hại, về sau đừng tái phạm nữa! Sắc trời đã tối, Ngụy mỗ cũng không giữ, Diệp trang chủ đi một ngày đường chắc hẳn cũng đã mệt mỏi, vẫn là đi về nghỉ sớm một chút cho thỏa đáng." Ngụy Triết nghe Diệp Thao không có một mực chắc chắn Hách Quang Quang chính là chính cống thiếp thị của hắn nữa, giọng nói hòa hoãn rất nhiều.
"Vài ngày trước Ngụy đại nhân có chuyện quan trọng muốn làm, tệ trang chiêu đãi Ngụy đại nhân mấy ngày, hôm nay Diệp mỗ long đong mệt mỏi đi tới Kinh Thành, Ngụy đại nhân trả lễ lại theo lý nên lưu Diệp mỗ ở tạm nơi này mấy ngày mới đúng." Diệp Thao yêu cầu nói.
Đang nghe trộm Hách Quang Quang nghe vậy tâm nhất thời nhảy lên, gấp đến độ muốn xuống đất, nhét chân vào trong giày muốn đi ra, nói gì cũng không thể để Diệp Thao lưu lại!
Mới vừa rồi eo vẫn còn bị thương, sao có thể làm động tác mạnh, hai nha hoàn vội vàng ngăn lại động tác muốn xuống đất của Hách Quang Quang.
Bị cản trở, Hách Quang Quang vừa muốn nổi giận liền nghe được Ngụy Triết cự tuyệt, như thế mới yên tâm ngồi lại về trên giường.
"Tình huống bất đồng, không thể đánh đồng. Tệ xá đơn sơ, cũng không tiếp Diệp trang chủ lâu được, thứ lỗi." Ngụy Triết không bị thuyết phục chút nào, thái độ cự tuyệt rất rõ ràng.
Diệp Thao cũng không có miễn cưỡng, đứng dậy chuẩn bị rời đi, lúc đi tới cửa lại dừng lại: "Ngụy đại nhân, ngươi đến ở cùng một gian viện với Quang Quang cũng tổn hại danh tiếng của Quang Quang, Diệp mỗ không hy vọng bên ngoài truyền ra lời nói không tốt về Quang Quang, cũng tự nhiên không hi vọng có người chơi trò‘cận thủy lâu thai*’!" Cận thủy lâu thai: có ưu thế về địa lý, gần quan ban lộc( nguồn: Leo săn Sư Tử- “Cụm từ bốn chữ”
Ngụy Triết nghe vậy tuấn nhan lập tức giận tái đi, không vui nhìn bóng lưng Diệp Thao, nắm tay mấp máy môi, cuối cùng âm thanh nhàn nhạt nói với quản gia đang chờ bên ngoài: "Tiễn Diệp trang chủ."
"Vâng" quản gia lễ phép đưa Diệp Thao quanh thân tản ra áp suất thấp ra cửa, lúc đưa xong người đến thông báo với Ngụy Triết sau lưng và trên trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Sau khi Diệp Thao đi, Hách Quang Quang khiến nha hoàn đỡ đi ra, nói với Ngụy Triết sắc mặt khá là khó coi: "Nghĩa huynh, Diệp Thao sẽ không ngầm đến lúc nửa đêm đúng không ?"
"Không sao, ban đêm ta sẽ tăng cường phòng vệ, yên tâm, tối nay ta sẽ không ngủ sâu." Ngụy Triết nhìn thấy Hách Quang Quang thì sắc mặt hòa hoãn lại, cười trấn an nói.
"Nhưng ban ngày nghĩa huynh còn có công việc, vậy Diệp Thao. . . . . ."
"Vi huynh cũng không ngờ hắn sẽ nhanh như vậy liền chạy đến, chỉ là chuyện này muội không cần lo lắng, vi huynh đã an bài xong, hắn đến sớm vậy chuyện ta an bài cũng chỉ có thể dùng trước." Ngụy Triết trầm tư nói.
"An bài cái gì?" Hách Quang Quang hỏi, có Ngụy Triết ở đây bảo vệ, nàng có thể an lòng rất nhiều.
"Ngày mai muội sẽ biết, có lẽ cái này an bài muội sẽ không thích, nhưng nếu là muốn tránh Diệp Thao thì cách này là an toàn nhất." Ngụy Triết mặt nghiêm nghị nói.
Hách Quang Quang giống như là cảm thấy cái gì, vội hỏi: "Không phải là muốn mang ta đến Ngụy gia chứ? Nghĩa huynh, nếu thật là như vậy ta. . . . . ."
"Đi Ngụy gia ở tạm hoặc bị Diệp Thao mang về bị buộc làm thiếp, muội chọn loại nào? Nếu lựa chọn vế sau, vi huynh liền cái gì cũng sẽ không tiếp tục quản nữa." Ngụy Triết nói xong đứng dậy muốn đi.
"Nghĩa huynh." Hách Quang Quang thấy thế vội vàng lên tiếng kêu, đi lên trước áy náy mà nhìn có Ngụy Triết chút không vui, nói: "Thật không dễ dàng mới trốn ra được sao lại nguyện ý bị bắt trở về? Nghĩa huynh an bài như thế nào Quang Quang nghe theo là được, chỉ cần không bị Diệp Thao tóm lại là tốt rồi."
Nét mặt căng thẳng của Ngụy Triết từ từ hòa hoãn xuống, xoay người hơi áy náy nói với Hách Quang Quang: "Xin lỗi, năng lực của nghĩa huynh có hạn, không thể bảo đảm tuyệt đối an toàn cho muội, chỉ có thể tính toán như vậy, chỉ là muội không thích ở Ngụy gia ở cũng không sao, chờ sau khi Diệp Thao rời đi muội d’đ/l ;q’d lại trở về ở đây, hắn làm người đứng đầu một trang phải bận rộn rất nhiều chuyện, sẽ không ở lại Kinh Thành lâu đâu."
Nếu chỉ là ở Ngụy gia tránh mấy ngày không cần ở lâu vẫn có thể nhịn nhịn, sau khi Hách Quang Quang cân nhắc nặng nhẹ, thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Lại làm phiền nghĩa huynh rồi."
"Ta với muội là huynh muội không cần khách khí."
Một đêm này Hách Quang Quang ngủ không quá ngon giấc, có chút động tĩnh sẽ vểnh lỗ tai, cũng may cả đêm bình an vô sự đã qua, nam nhân nàng ngàn phòng vạn phòng không có làm "ănn trộm", chắc là quá mệt mỏi muốn nghỉ ngơi dưỡng sức thôi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Ngụy Triết ra cửa, hắn để lại một chút hộ vệ bảo vệ Hách Quang Quang, đặc biệt giao phó người làm thời điểm hắn không có ở đây không được cho Diệp Thao đi vào.
Lo lắng đề phòng cho tới trưa, Diệp Thao chưa có tới, sau khi ăn cơm trưa xong không bao lâu người Ngụy gia đến.
Một chiếc xe ngựa hào hoa tinh sảo dừng ở cửa, một vị lão phu nhân khoảng sáu mươi tuổi vén rèm đi xuống, vóc người có vẻ có chút phúc hậu, trên khuôn mặt hơi tròn mang theo nụ cười cố làm ra vẻ thoải mái, mặc dù đã lớn tuổi, vóc người không hề mảnh khảnh yểu điệu nữa, nhưng nhìn toàn thể vẫn là một vị lão thái thái xinh đẹp, tự dung mạo đã trải qua thăng trầm của bà có thể thấy được lúc còn trẻ tuổi bà hẳn là vị nữ nhân xinh đẹp.
Hai nha đầu một trái một phải dìu lấy lão phu nhân, một ma ma xem ra địa vị không thấp ở phía trước dẫn đường, mọi người vây quanh lão phu nhân vào cửa, trong biệt viện người làm nhìn thấy người tới rối rít cung kính, chiêu đãi cực kỳ cẩn thận.
Một màn này vừa lúc bị Diệp Thao cởi ngựa chạy tới thấy, nhíu chặt lông mày nhìn chiếc xe ngựa dừng ở cửa chính, không có tiến lên nữa, mà là xuống ngựa quay ngược lại dừng lại ở một quán trà cách đó mấy bước, buộc chặt ngựa rồi đi vào, tìm một chỗ dễ dàng quan sát tình huống rồi ngồi xuống.
"Khách quan ngài cần gì?" Tiểu nhị thấy Diệp Thao khí vũ bất phàm, vội vàng chào đón cúi đầu khom lưng hỏi.
"Một bình Bích La Xuân."
"Vâng, khách quan ngài chờ một lát."
Không ngờ Ngụy Triết lại muốn mang Hách Quang Quang đến Ngụy gia! Diệp Thao vặn lông mày nhìn cửa xe ngựa cười lạnh, đây không phải là muốn đưa Hách Quang Quang vào trong lồng giam sao? Người Ngụy gia đến cửa sợ là Hách Quang Quang cũng đã đồng ý an bài như thế, đây là chuyện làm hắn bực mình nhất.
Trong nháy mắt hắn là muốn ngăn cản, một lát sau liền thay đổi chủ ý, Hách Quang Quang tổng coi Diệp Thị Sơn Trang như đầm rồng hang hổ chỉ sợ tránh không kịp, đã như vậy để cho nàng đi đến Ngụy gia ở mấy ngày "thể nghiệm" một phen cũng đâu có sao? Xem xem nàng còn có thể cảm thấy chạy thoát khỏi hắn về phía Ngụy gia là lựa chọn sáng suốt hay không!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]