Edit: Junie
Bỗng nhiên anh nâng cằm cô lên, với ánh mắt tà mị lạ thường.
"Làm gì đó?" Mạc Oánh muốn gạt tay anh ra nhưng không đủ mạnh bằng sức của anh.
"Mấy ngày nay có nhớ tôi không?" Minh Hiên thẳng thừng hỏi.
"Có!" Cô nhanh chóng trả lời, coi như không có, cô cũng nói có! Lấy lòng người đàn ông này, là chuyện cô phải làm.
"Vậy sao một cuộc gọi điện cũng không gọi cho tôi?"
"Lo quay phim, không có thời gian."
"Có thời gian nghĩ tới tôi, lại không thời gian gọi điện thoại?" Anh bất mãn lườm cô.
"Nhớ anh chỉ cần dùng đầu óc là được rồi, gọi điện thoại cần phải thời gian a!" Cô lẽo lự ghê gớm.
"Ngụy biện?" Minh Hiên chau mi tâm.
Mạc Oánh lật người, không muốn cùng anh tiếp tục chủ đề vô vị này.
"Rắc rắc!" là âm thanh của bật lửa, trong không khí xộc lên mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Lại hút thuốc lá! Cô khó chịu vùi đầu vào trong chăn, không muốn ngửa mùi này, mặc dù không nồng đậm như các loại thuốc hút ở nơi công cộng.
"Tối mai có tiệc rượu, cô đi cùng tôi." Anh chợt nói.
"Sẽ có truyền thông sao?"
"Không có."
Nghe anh nói như vậy, cô yên tâm vài phần. Minh Hiên nheo đôi mắt hỏi nữa: "Cô cứ như vậy không hy vọng quan hệ của chúng ta được phanh phui?"
"Chẳng lẽ anh hi vọng?"
Anh đưa mắt nhìn tôi, dùng giọng điệu từ tốn nói: "Mỗi người phụ nữ bên cạnh tôi, đều ao ước quan hệ giữa chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162922/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.