Nói xong, tôi cũng không thèm xoay đầu lại mà bước thẳng đi.
Xe của Lục Minh Hiên đậu ở phía trước, tôi bước lên xe, cũng không thèm nhìn anh ta, chỉ là nhìn ngoài cửa sổ rồi nhàn nhạt nói: “Lái xe đi.”
Xe chạy đi, cảnh vật ngoài cửa sổ không ngừng lùi về phía sau, bóng dáng của Diệp Phong nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Hốc mắt của tôi đầy nước mắt, nhưng vẫn không có rơi xuống.
Những việc nên nói, nên làm, tôi cũng đã làm xong hết rồi, sau này những chuyện đó không còn gì liên quan với tôi nữa.
Những chuyện đã xảy ra, sẽ bị tôi chôn sâu trong lòng, vĩnh viễn không nhắc lại, cũng sẽ không quên, tôi hy vọng thời gian sẽ nhanh chóng làm phai hết tất cả những thương tổn mà tôi đã phải chịu đựng.
Nội thương cần thời gian để chữa lành, tôi tin tưởng có một ngày tôi sẽ thoát ra được những tổn thương ấy.
Đến nơi tổ chức tiệc rượu, tôi xuống xe.
Lục Minh Hiên đi ở bên cạnh tôi, vẻ mặt lạnh lùng không có một tia cảm xúc: “Nếu em cảm thấy không thoải mái, có thể về nhà nghỉ ngơi.”
Lục Minh Hiên là một người thông minh, những chuyện xảy ra vừa rồi hẳn là anh ta đều thấy được, không biết là anh ta có nghe được đoạn đối thoại của tôi và Diệp Phong hay không, anh ta không hỏi tôi về chuyện của Diệp Phong, nhưng chắc là anh ta cũng sẽ đoán ra được.
“Tôi rất khỏe, không cần nghỉ ngơi, đi thôi.” Tôi khoác vào cánh tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162917/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.