"Làm sao vậy?" Lục Minh Hiên quay đầu lại thấy tôi đi khập khiễng, cũng biết là tôi đau chân, đi lại trước mặt tôi ngồi xổm xuống: "Tôi cõng em."
"Không cần đâu!" Lại phải phiền đến anh ta, tôi làm sao không biết xấu hổ chứ?
"Leo lên!" Giọng nói không cho phép người khác cự tuyệt.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể nằm sấp lên lưng anh ta, để mặc anh ta cõng đi.
Mọi thứ xung quanh thật tĩnh lặng, xe chạy trên con đường này đúng là ít đến đáng thương, cơ hồ không có chiếc xe ô tô nào chạy ngang, lâu lâu có vài người chạy xe đạp, hoặc là mấy chiếc xe chở hàng phóng vụt qua, chúng tôi còn chưa kịp ngoắc tay, xe đã chạy đi rồi.
Đường còn thật dài, nhìn xa không thấy điểm kết thúc, nhưng tôi lại không lo lắng một chút nào, ngược lại rất hưởng thụ giờ khắc này.
Thì ra cảm giác được người khác cõng lại tốt như vậy, tựa vào trên lưng anh ta cảm thấy thật an toàn, còn có thể ngửi được mùi hương thuộc về anh ta.
"Anh có sợ không?" Chợt tôi hỏi anh ta.
"Sợ cái gì?"
"Nếu có một ngày, anh chỉ còn hai bàn tay trắng, đến sống ở vùng nông thôn lạc hậu này, anh có sợ không?"
"Không có gì phải sợ hết." Anh ta lạnh nhạt nói: "Nếu như thực sự sẽ có một ngày như vậy, cũng là con đường mà tôi đã lựa chọn, tôi sẽ rất hưởng thụ mà đối mặt với tất cả. Con người sống không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162774/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.