"Nhưng nếu như đắc tội anh ta, sau này anh sẽ rất khó tồn tại trong giới giải trí." Tôi nhìn anh ta, với thực lực của Lục Minh Hiên, Tô Quân có thể bị phong sát.
Tô Quân lại thích đóng phim như vậy, tôi không muốn hại anh ta, nhưng người có thể đối chọi với Lục Minh Hiên bây giờ chỉ có mình Tô Quân.
Tô Quân cười cười: "Muốn phong sát anh cũng không có dễ dàng như vậy, nhưng nếu anh ta làm vậy, anh cũng không sợ, cùng lắm thì không làm nghề này nữa, dù gì thì anh cũng phải rời đi thôi."
Nói tới đây, nụ cười trên mặt Tô Quân biến mất, vẻ mặt đầy tâm sự nặng nề.
"Thế nào?"
Anh ta trầm mặc một hồi, thở dài: "Trong nhà xảy ra chút chuyện, có thể rất nhanh anh sẽ phải tiếp nhận công ty."
"Nói như vậy, anh muốn rút lui khỏi giới giải trí luôn sao?"
"Anh không muốn dùng hai chữ ‘rút lui’, bởi vì anh không muốn rời đi." Anh ta ngừng một chút, nói tiếp: "Có thể sẽ có một khoảng thời gian anh không đóng phim, nhưng cái này là sở trường của anh, nếu một ngày nào đó có cơ hội, anh sẽ còn quay lại."
"Vậy còn bộ phim này, anh có định tiếp tục quay cho xong không?"
"Có chứ." Anh ta nhìn tôi, cong khóe miệng: "Dù sao anh cũng phải rời khỏi làng giải trí, cho nên, anh không sợ đắc tội Lục Minh Hiên đâu."
"Cám ơn anh." Bất kể như thế nào, Tô Quân cũng đồng ý giúp tôi, tôi rất cảm động.
"Vậy em muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162723/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.