Tôi nhìn ngọc trai trên sàn, hiểu ý của anh ta, lặng lẽ không nói gì.
"Nếu như em thông minh, thì nên biết mình phải làm gì." Giọng nói của anh ta bình tĩnh, nhưng lại thật áp lực. Giống như sự bình tĩnh đó là dự báo của cơn bão sắp tới.
Tôi hít sâu một hơi, không dám nói gì nữa.
"Anh đã ra quyết định rồi, sẽ không thay đổi nữa, em tự mà lo liệu!" Anh ta nói một câu cuối cùng, sau đó xoay người rời đi.
Cánh cửa "ầm" một tiếng đóng lại, tôi vô lực ngồi xuống đất, hoảng sợ đưa tay che lồng ngực, trong lòng vô cùng hoảng loạn, tôi không biết mình phải làm gì tiếp theo nữa.
CHuyện này tới quá đột ngột, tôi nên làm thế nào mới phải?
**********************
Hôm sau, tôi đến đoàn làm phim rất sớm, đạo diễn vừa thấy tôi thì vô cùng cao hứng.
"Mấy ngày nay cô đã đi đâu vậy chứ? Tôi không thể nào liên lạc được với cô, gọi điện thoại thì tắt máy, cô không có người quản lý, cũng không có công ty ký hợp đồng, muốn tìm cô thật là khó quá đi!"
"Thật xin lỗi, ở nhà xảy ra chút chuyện, di động bị mất, cho nên..." Tôi cúi đầu áy náy xin lỗi.
"Vậy chuyện ở nhà cô đã giải quyết ổn thỏa chưa? Không có chuyện gì lớn chứ?" Đạo diễn quan tâm hỏi.
"Ừ, đã không sao."
"Vậy cô có tiếp tục đóng bộ phim này không?" Dường như đạo diễn hơi lo lắng tôi sẽ rút lui.
"Nếu đạo diễn có thể bỏ qua cho tôi lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162710/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.