"Mệt cho cô rồi, hôm nay tới đây thôi, tối nay trở về nghỉ ngơi cho thật tốt, biết không!"
"Tôi biết rồi, cảm ơn đạo diễn."
Đạo diễn đi rồi, Tô Quân tới trước mặt tôi, không nói gì, chỉ yên lặng nhìn tôi, ánh mắt lưu chuyển như vậy, không cần nói tôi cũng biết anh ta đang nghĩ cái gì.
"Em đi trước đây..." Tôi cúi đầu, lướt qua bên cạnh anh ta.
Đột nhiên, anh ta bắt được cổ tay tôi.
Tôi sững người, có thể nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lục Minh Hiên, giống như tia laser bắn một đường thẳng lại đây, nếu như ánh mắt có thể giết người, chắc tôi đã chết mấy lần rồi!
"Bất kể có chuyện gì xảy ra, anh cũng đều sẽ ở bên cạnh em, nhớ, em còn có anh." Anh ta nói nhỏ bên tai tôi, buông lỏng tay tôi ra.
Lòng tôi rung lên, khẽ cắn môi, đi về phía Lục Minh Hiên.
Trên đường đi, Lục Minh Hiên trầm mặc, anh ta không nói gì, tôi cũng không nói.
Anh ta dẫn tôi đến một khách sạn năm sao, vào phòng Tổng thống của anh ta.
Vừa vào cửa, anh ta liền ngồi lên ghế sô pha hút thuốc lá, nhất thời trong phòng khách tràn ngập khói thuốc.
"Tìm tôi gấp như vậy có chuyện gì không?" Thấy anh ta không có ý định mở miệng, tôi hỏi.
"Em còn hỏi anh sao?" Anh ta hừ lạnh một tiếng, ánh mắt không vui nhìn chằm chằm tôi.
"Thật xin lỗi, tôi nghe không hiểu ý của anh." Tôi lạnh lùng nhìn anh ta. Giọng nói và thái độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162677/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.