"Con còn muốn nó cút nữa không! Nếu vậy thì lão già này sẽ cùng nó cút khỏi đây!"
Lời của ông ngoại làm tôi thật khổ sở, lỗ mũi chua xót, nước mắt liền rớt xuống.
"Ông ngoại, bà ấy rất quá đáng, ông không biết bà đã làm những gì đâu! Nếu ông mà biết, chắc chắn ông sẽ khó mà chấp nhận được, con không muốn nói cho ông biết, không muốn làm ông đau lòng, nhưng bây giờ ông lại đi bênh vực bà ấy!" Trong lòng tôi thật khó chịu, có một cảm giác nói không nên lời.
"Coi như nó đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng nó vẫn là con gái của ông, cũng là mẹ con mà, máu mủ tình thâm, dù sao cũng đều là người một nhà, có chuyện gì mà không thế tha thứ chứ?" Ông ngoại thấy tôi chảy nước mắt, tâm tình không khỏi dịu lại, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng.
"Tha thứ sao?" Tôi nắm chặt lòng bàn tay: "Người đàn bà này bán luôn căn nhà duy nhất của ông! Sau đó bỏ trốn cùng người đàn ông kia! Đây mà cũng gọi là người một nhà sao? Lúc bà ấy bán nhà, có nghĩ đến chúng ta không?"
Ông ngoại tuổi đã cao không có ai ở bên cạnh chăm sóc, còn tôi, chỉ là một học sinh còn đi học, lúc bà ấy bán nhà, có suy nghĩ đến chúng tôi không? Người đàn bà này làm ra một chuyện quá đáng như vậy, kêu tôi làm sao mà tha thứ cho được?
Tôi không phải là thánh nhân, tôi không có lòng dạ thiện lương như vậy, tôi là một người có yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162666/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.