Sau đó, tôi cũng không biết làm sao mà mình cầm điện thoại lên gọi 120 được nữa, kế tiếp là âm thanh xe cứu thương...
"Ông ngoại, ông không sao hết, ông không được xảy ra chuyện gì..." Tôi nắm tay ông ngoại thật chặt, nước mắt tuôn xối xả, chỉ sợ buông lỏng bàn tay ra, ông ngoại sẽ vĩnh viễn ra đi...
Ông ngoại đeo ống thở oxy, hai mắt trắng dã, ý thức đã mơ hồ, trong miệng lầm bầm cái gì, tôi không nghe rõ.
"Ông ngoại, con là Oánh Oánh, ông mở mắt ra nhìn con đi, con không muốn ông ngủ... Ông tỉnh dậy đi..." Tôi khóc kêu.
Dường như ông ngoại đã nghe thấy tiếng gọi của tôi, trong chốc lát mở mắt ra, giương miệng lên giống như muốn nói cái gì.
"Ông ngoại, ông ngoại... Ông nói gì... Ông muốn nói cái gì?" Tôi kề sát tai vào lắng nghe, mơ hồ nghe ông khó khăn nói: "Văn Phượng... Đừng giết nó... Cứu cứu... Văn... Phượng..."
Lúc này, cánh cửa xe cứu thương mở ra, mấy nhân viên y tế nhanh chóng khiêng băng ca xuống, vội vàng đẩy ông ngoại vào trong bệnh viện.
Trơ mắt nhìn ông ngoại bị đẩy vào phòng cấp cứu, tôi bị y tá ngăn lại ở ngoài cửa: "Xin lỗi, xin chờ ở ngoài, cô không thể vào bên trong..."
Tôi đứng tại chỗ, che miệng bật khóc.
Không biết qua bao lâu, đèn ngoài phòng cấp cứu tắt, y tá đẩy ông ngoại sang phòng hồi sức cấp cứu.
"Bác sĩ, ông ngoại tôi thế nào rồi?" Tôi ngăn bác sĩ lại, khẩn trương hỏi.
"Cô là người nhà của bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162626/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.