"Ở bệnh viện!"
"Hả, ông ngoại không sao chứ?" Bộ dạng bà ấy rất khẩn trương.
"Nếu như ông có chuyện gì, bây giờ tôi sẽ ở đây cứu bà sao?" Tôi trợn mắt nhìn bà ấy.
Nếu như hôm qua ông ngoại vì bệnh cũ tái phát mà chết, tôi sẽ hận người đàn bà này thấu xương, chính là bà đã hại chết ông ngoại, tôi tuyệt đối sẽ không cứu bà ấy, còn hận không đâm cho bà mấy nhát dao!
"Thật xin lỗi, đều là mẹ không tốt..." Bà ấy đau lòng cúi đầu.
"Mạng của bà là nhờ ông ngoại nhặt về, nếu như bà nghĩ muốn cảm ơn, thì phải đối xử với ông ngoại cho thật tốt, nói cho bà biết, đây là lần cuối cùng tôi giúp bà, tuyệt đối sẽ không còn một lần nào nữa! Nhất định là như vậy!" Tôi nhìn chằm chằm bà ấy, thật kiên quyết.
Bà ấy bị tôi trừng mắt nên hơi sợ hãi, rụt cổ lại: "Mẹ... Mẹ biết rồi..."
Tôi đưa Mạc Văn Phượng tới bệnh viện, ngón tay bà ấy bị chém, thật may chỉ là một ngón út, mất đi cũng không có ảnh hưởng gì lớn đối với sinh hoạt hằng ngày, cái này cũng xem như là một bài học cho bà ấy!
Bài học như vậy mà tôi lại tốn tới ba ngàn vạn đề mua về cho bà, thật là mắc quá đi! Nếu như đã tốn ba ngàn vạn để dạy dỗ, mà bà ấy vẫn không thể thông minh hơn được, thì người đàn bà này coi như hết thuốc chữa!
Băng bó ngón tay xong, tôi để Mạc Văn Phượng ở lại để chăm sóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162619/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.