Cho nên, mạng sống của tôi chính là mạng của ông ngoại, mà mạng sống của ông ngoại cũng chính là của tôi, nếu như không có ông ngoại, thì cũng chưa chắc gì mà có tôi.
"Tại sao lại khóc!" Một giọng nói vui vẻ truyền đến từ ngoài cửa, tôi quay đầu lại, chỉ thấy Mạc Văn Phượng xách cái hộp giữ nhiệt đi vào, nở nụ cười tươi rói, giống như có chuyện gì rất vui.
Ông ngoại vội vàng lau nước mắt, hít hít mũi nói: "Con đi đâu vậy, cả buổi sáng không thấy con đâu hết."
"Con về nhà nấu cháo cho ba! Nấu cháo thịt gà mất mấy tiếng đồng hồ, còn nóng ba mau ăn đi, Oánh Oánh, thiệt thòi cho con, nếu sớm biết con tới đây, mẹ đã đem nhiều hơn cho con ăn rồi, nhưng mà không sao, con ăn không đủ no thì một hồi nữa về nhà ăn, ở nhà còn một nồi lớn..." Bà ấy hưng phấn cười, vừa nói vừa đổ cháo ra chén từ trong hộp giữ nhiệt.
"Tôi ăn rồi, không đói bụng, bà cho ông ngoại ăn đi là được rồi." Vừa nhìn thấy bà ấy, giọng nói của tôi trở nên lạnh lùng.
Không còn cách nào khác, đối mặt với người đàn bà này, tôi không sao vui vẻ được, mặc dù bà ấy là mẹ tôi! Nhìn thấy bà ấy, tôi lại nhớ tới những chuyện mà bà đã làm, trong lòng lại cảm thấy thật chán ghét!
"À, vậy sao, vậy con uống thêm nước trái cây đi, lần nào tới đây con cũng mua theo nhiều nước trái cây quá, hây a, uống không hết thì thật là lãng phí! Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162609/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.