Đó là một người đàn ông trung niên, nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng mái tóc hơi bạc, số tuổi thực tế của ông ta khẳng định là đã ngoài bốn mươi rồi. Trên tay đang kẹp một điếu xì gà, bộ dạng hút thuốc có mấy phần tương tự với Lục Minh Hiên.
Ngũ quan ông ta rất sắc sảo, hai hàng lông mày kiếm dày rậm, một đôi con ngươi sâu không thấy đáy, ánh mắt nhìn tôi vô cùng sắc bén, có thể làm cho bất cứ ai nhìn vào cũng phải run sợ, môi mỏng mím lại, cho thấy ông ta là một người vô cùng nghiêm khắc.
Trên người ông ta có một loại uy nghiêm không thể giải thích được, toát ra từ bên trong, cảm giác áp bức này khiến người ta không rét mà run.
"Cô chính là cô gái mà Lục Minh Hiên cưới về sao?" Ánh mắt ông ta híp lại thành một đường thẳng tắp, giống như muốn nhìn thấu tôi.
Tôi hơi hoảng sợ, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh.
"Ông là?"
"Lục Chấn Hải!"
Lục Chấn Hải là ai? Sao trước giờ tôi chưa từng nghe qua? Đang lúc tôi vô cùng nghi hoặc, sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Ba! Sao ba lại quay về?"
Tôi quay đầu, thấy Lục Minh Hiên kinh ngạc nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế salon, nhớ tới lời ông ta vừa nói, giật mình.
Thì ra đây chính là ba của Lục Minh Hiên sao?
Ánh mắt nghiêm nghị của Lục Chấn Hải chuyển sang trên mặt Lục Minh Hiên, hừ lạnh một tiếng: "Con còn nhớ ba là ba của con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162564/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.