Ngược lại ở nhà ông ngoại, lần nào tôi qua, cũng sẽ được nghe Mạc Văn Phượng tẩy não, trước mặt tôi, sẽ cùng ông ngoại nói chuyện Dương Văn Hoa mua cho bà cái gì cái gì, lại mua cho ông ngoại cái gì cái gì...
Cũng không biết bà ấy đã nói cái gì với ông ngoại, mà đột nhiên ông ngoại cũng bắt đầu có cảm tình với tên Dương Văn Hoa đó! Tôi nghĩ, những người làm cha mẹ giống như ông ngoại, khi thấy con mình vui vẻ, thì mình cũng sẽ vui theo.
Cuối cùng cũng có một ngày, ông ngoại bị người đàn bà đó xúi giục, nói chuyện với tôi.
"Oánh Oánh, cậu Dương Văn Hoa này, cũng coi như đã biết hối cãi rồi, không bằng, chúng ta mời cậu ta tới đây ăn một bữa cơm đi."
"Không được!" Tôi để đôi đũa xuống, kiên quyết nói: "Con tuyệt đối không muốn ngồi ăn chung với loại người như vậy! Trừ phi ông ta trả lại cho con ba ngàn vạn, nếu không, con tuyệt đối không cho phép ông ta xuất hiện trước mặt con!"
Tôi bỏ lại một câu, tức giận rời đi.
Mấy ngày sau, tôi cũng không thèm quay về, mỗi ngày nằm trên sô pha ngủ, chán muốn chết.
Có lẽ là lúc trước đã quen đi quay phim bận rôn, đột nhiên rảnh rỗi nên có chút không quen.
Mới chớp mắt một cái, đã đến giờ ăn cơm trưa, tôi ra khỏi phòng, đi xuống lầu, đụng phải Lục Chấn Hải, ông ta đang ngồi an vị trên ghế salon ngoài phòng khách hút xì gà, ánh mắt thâm trầm giống như đang suy nghĩ cái gì.
Tôi không dám làm kinh động đến ông ta, xoay người muốn trở về phòng, đột nhiên một giọng nói vang lên từ sau lưng: "Đứng lại!"
Thân thể tôi cứng đờ, đứng im một chỗ.
"Tôi có chuyện muốn nói với cô." Giọng nói uy nghiêm của ông ta giống như có ma lực, khống chế bước chân của tôi.
Tôi không tự chủ được xoay người, khó khăn đứng trước mặt ông ta. Trên người ông ta có một loại khí chất vô cùng nghiêm nghị, mặc dù trong lòng tôi đang bị khí thế uy nghiêm này làm cho sợ hãi, nhưng trên mặt vẫn giả bộ như đang rất bình tĩnh.
"Xin hỏi có chuyện gì không?" Tôi nhàn nhạt mở miệng, lòng bàn tay để sau lưng khẽ run lên.
Ông ta hút một hơi xì gà, liếc tôi một cái, nói: "Lục Minh Hiên cho cô bao nhiêu tiền?"
Câu hỏi trực tiếp như vậy, làm tôi vừa sợ vừa giật mình.
"..." Tôi không nói gì, cũng không biết nên nói cái gì.
Ông ta thấy tôi không nói gì, khóe miệng cong lên thành một vòng cung, lại hút một hơi xì gà: "Chỉ cần cô chịu rời khỏi Lục Minh Hiên, tôi sẽ cho cô nhiều gấp đôi, như thế nào?"
Cho tôi tiền? Đuổi tôi đi sao? Ông ta coi tôi là cái gì?
"Thật xin lỗi, tôi sẽ không làm như vậy."
Mặc dù tôi nghèo, nhưng tôi có nhân cách, nhận tiền của Lục Minh Hiên rồi, tôi sẽ làm vợ anh ta đàng hoàng, nếu như bây giờ mà lấy tiền của Lục Chấn Hải rồi rời đi, tôi cảm thấy mình làm vậy quá thất đức!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]