"Sao vậy?" Anh ta bị phản ứng của tôi dọa sợ, vội vàng khom lưng đỡ tôi dậy, yên lặng nhìn tôi.
"Tôi, tôi không sao." Tôi nhặt áo choàng tắm dưới đất lên, cố gắng mặc lên người, đột nhiên, chiếc áo trong tay tôi bị cướp đi, một bàn tay thô bạo đè tôi lên tường.
"Ưm..." Đè đau đến nỗi làm tôi cau mày.
"Chuyện gì đã xảy ra!" Anh ta khẩn trương nhíu mày, ánh mắt khóa chặt trên ngực tôi, tôi cúi đầu xuống nhìn, bây giờ mới phát hiện, trên ngực tôi có một dấu màu hồng, nhìn qua giống như có bàn tay bóp chặt, lại giống như lúc đang giãy giụa nên bị xẹt qua.
Tôi chợt nhớ tới khuôn mặt của tên bỉ ổi lúc nãy, sinh lòng chán ghét, vô thức nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói!" Lục Minh Hiên đè thấp giọng nói mang theo hơi thở nguy hiểm.
"Không có... Không có chuyện gì, lúc nãy đi tắm, cọ mạnh quá." Tôi nhắm mắt nói đại.
Ánh mắt nguy hiểm của anh ta nheo lại thành một đường thẳng: "Tự mình làm lại có thể làm thành ra như vậy sao? Em cho rằng anh là đứa trẻ ba tuổi à?" Anh ta nắm chặt cổ tay tôi, làm tôi đau đến nhíu mày.
"Nói, là ai làm!"
"..." Tôi cắn răng không nói, muốn tôi phải mở miệng như thế nào đây? Ông ta là người đàn ông của mẹ tôi, cũng coi như là cha ghẻ của tôi, chẳng lẽ bây giờ tôi phải nói là do người cha ghẻ bỉ ổi của tôi làm?
Chuyện mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162532/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.