"Cái này phải dùng muỗng mới được!" Anh ta đưa cái muỗng qua cho tôi.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, nhận lấy cái muỗng, thầm nghĩ, chết thì chết thôi! Hiếm lắm mới được tổng giám đốc Lục tự mình xuống bếp, dù gì cũng phải cho anh ta chút mặt mũi! Vì vậy --- tôi há miệng, nhắm mắt lại ăn một ngụm!
"Thế nào? Mùi vị có ngon không?" Anh ta khẩn trương nhìn tôi chằm chằm.
"Ngon, ăn rất ngon, thật đó." Tôi cứng nhắc gật đầu một cái.
Những lời này nửa thật nửa giả, mặc dù nhìn bề ngoài rất tệ, nhưng ăn vào cũng không thấy khó ăn giống như trong tưởng tượng, chỉ có điều... mặn quá! Muối quá nhiều.
"Anh nếm thử xem." Anh ta muống lấy cái muỗng trong tay tôi, tôi nhanh chóng né tránh.
"Ăn ngon như vậy, để một mình em ăn là được rồi!" Tôi cong khóe miệng, giả bộ nở nụ cười.
Tôi không muốn làm anh ta thất vọng, nếu anh ta biết mình làm đồ ăn mặn như vậy, nhất định sẽ cảm thấy rất thất bại, chuyện này mà nói là một đả kích đối với anh ta! Hiếm khi anh ta mới xuống bếp một lần, tôi hy vọng anh ta được vui vẻ.
"Có ngon thật không? Vậy em ăn nhiều một chút đi!" Anh ta đắc ý cười, đưa cả bàn đồ ăn đến trước mặt tôi, giống như muốn tận mắt nhìn thấy tôi ăn.
Nguy rồi, cái miệng này mang họa cho tôi rồi!
Tôi hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt mong đợi của anh ta, cũng không nỡ cự tuyệt, vì vậy từng miếng từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162479/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.