Tôi mơ hồ đoán được một chút gì trong lòng, nhưng cũng không cảm thấy sợ hãi.
Chuyện gì cần đối mặt thì phải đối mặt! Bây giờ là thời điểm nên đối mặt của tôi.
Tôi âm thầm nắm chặt lòng bàn tay, nói vọng ra ngoài cửa: "Tôi biết rồi, sẽ xuống ngay."
Tôi rửa mặt, may là chỉ mới khóc một lát, mắt không có bị sưng nhiều, tôi thoa ít phấn lên để che đi đôi mắt hơi sưng đỏ, nhìn qua có vẻ tự nhiên hơn rất nhiều, không giống như vừa mới khóc.
Ngoài phòng khách rộng rãi xa hoa, trên ghế salon bằng da thật, Lục Chấn Hải ngồi hút xì gà, tựa hồ đang suy tư cái gì.
Vẫn giống như lần đầu tiên gặp mặt, ông ta làm tôi cảm nhận được khí thế uy nghiêm bức người.
Tôi nhìn ông ta một hồi lâu không nói gì, ho khan một cái, nói: "Xin hỏi ông tìm tôi có chuyện gì?"
"Cô là người phụ nữ thông minh, cũng nên đoán được tôi tìm cô làm cái gì." Ánh mắt khôn khéo của ông ta thoáng qua một tia sắc bén.
Đúng, tôi đã sớm có chuẩn bị, biết ông ta muốn nói cái gì với tôi, nhưng vẫn giả bộ ngu.
"Tôi không muốn đoán sai để bị mất thể diện, Lục lão gia muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi! Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."
Ông ta nhìn tôi một cái, ánh mắt thâm trầm hung ác, ném ra một câu: "Cô nhất định phải rời khỏi Lục Minh Hiên!"
Rất thẳng thắn! Mặc dù tôi đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162418/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.