Anh ta luôn về nhà lúc rất khuya, tôi vẫn cứ ngồi chờ như vậy, đợi đến hơn một giờ sáng, rốt cuộc anh ta cũng về nhà, gương mặt mệt mỏi, tôi phát hiện, dường như mấy ngày nay tâm trạng anh ta càng thêm phiền não, là do chuyện của công ty, hay là chuyện của Mộng Na?
Không được, tôi không nên nghĩ tới người phụ nữ đó nữa, trong ba ngày này, tôi chỉ có thể được nghĩ đến anh ta, và tôi nữa, chỉ hai người chúng tôi thôi, không có người thứ ba xen vào, tạm thời tôi sẽ quên đi sự tồn tại của cô ta.
Tôi nằm trong ngực anh ta, hỏi: "Ngày mai anh có thể về nhà sớm một chút để ăn cơm với em không?"
"Ngày mai anh bận rất nhiều việc, còn có mấy hội nghị trực tuyến cần phải họp gấp, mấy ngày nữa đi!" Anh ta mệt mỏi nhắm mắt lại.
Tôi hơi thất vọng: "Vậy sáng sớm mai anh có thể ăn sáng với em được không?"
"Mấy ngày nay ngay cả thời gian ăn sáng anh cũng không có." Anh ta mở mắt, vuốt ve mặt tôi: "Hôm nay em làm sao vậy? Rất muốn anh ở bên cạnh em sao?"
"Ừ, nhưng nếu anh bận rồi thì thôi, không sao..." Tôi nhẹ nhàng thở dài.
Anh ta trầm mặt một chút rồi nói: "Ngày mai anh sẽ cố gắng về nhà sớm với em."
"Được." Ngoài chữ này ra, tôi còn có thể nói cái gì bây giờ?
Ngày thứ nhất, tôi hiu quạnh một mình chờ đợi anh ta.
Ngày thứ hai, tôi trở lại nhà ông ngoại, hôm nay, tôi vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162415/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.