"Anh... Là ai?" Tôi nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Rốt cuộc anh ta là ai? Sao lại quan tâm tôi như vậy?
Người đàn ông trước mặt hơi hoảng sợ, khuôn mặt đẹp trai cũng cứng ngắt.
"Mạc Oánh, em..." Gương mặt anh ta hết sức kinh ngạc, khó tin nhìn tôi.
"Mạc Oánh là đang gọi tôi sao?" Tôi chớp mắt nhìn anh ta, chân mày nhíu lại.
"Em không nhận ra anh sao?" Anh ta tự chỉ vào mình, ngón tay run run.
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu một cái, giống như bầu trời trong xanh bên ngoài, tinh khiết, trống rỗng.
"Vậy em có nhớ... Em là ai không?"
"Là Mạc Oánh sao?" Tôi nhớ anh ta vừa mới gọi tôi như vậy, thì ra tôi tên là Mạc Oánh sao? Kỳ quái, sao tôi không nhớ cái gì hết vậy? Ngay cả mình là ai mà cũng quên mất.
Sắc mặt anh ta không ngừng biến hóa, sợ hãi, bất ngờ, đến chấn động không cách nào hình dung được.
"Em có nhớ lúc trước đã xảy ra chuyện gì không?" Anh ta lại hỏi tôi.
Tôi cố gắng nhớ lại, nhưng hoàn toàn trống không, giống như tờ giấy trắng, muốn tìm một chỗ màu đen cũng không tìm thấy.
"Tôi không nhớ rõ, không nhớ cái gì hết... Anh có thể nói cho tôi biết không? Trước đây đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tôi lại ở chỗ này? Mạc Oánh là tên của tôi sao? Vậy anh là ai?"
Tôi hỏi liên tiếp, vô cùng tò mò về mọi chuyện.
Anh ta khiếp sợ khẽ run lên, vô thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162385/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.