"Không có, không có... Anh... Tại sao lại hỏi như vậy." Tôi chột dạ quay đầu qua chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh ta.
"Mới vừa rồi... Em sờ lên mặt anh, giống như lúc trước... Có phải em..."
"Không có!" Tôi nhanh chóng cắt đứt lời anh ta: "Chúng ta rời khỏi đây thôi, tôi muốn trở về."
Lục Minh Hiên trầm mặc một hồi, gật đầu một cái: "Cũng được."
Chúng tôi nói cảm ơn với mấy người chủ nhà, sau đó rời đi.
Dọc theo đường đi, tôi không nói gì, anh ta cũng không nói, nhưng tôi chú ý thấy, thỉnh thoảng anh ta sẽ lén nhìn tôi một cái, không biết đang suy nghĩ cái gì nữa.
Trước mặt là một giao lộ, Lục Minh Hiên dừng bước.
"Sao vậy?" Tôi hỏi.
"Anh quên mất phải đi hướng nào rồi..."
Tôi suy nghĩ một chút, chỉ vào một con đường: "Hình như là bên này!"
"Em chắc chứ?"
"Tôi nhớ là vậy!"
"Em nhớ sao?" Anh ta nhìn chằm chằm vào hai mắt tôi.
"Đúng vậy!" Tôi nhất thời không phản ứng kịp, rất tự nhiên trả lời.
"Mạc Oánh, có phải em nhớ lại rồi không? Nếu không làm sao em sẽ nhớ được chứ?" Anh ta kích động nắm bả vai tôi.
"Tôi... Tôi không có..." Tôi quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn thẳng anh ta: "Tôi không nhớ cái gì hết."
"Vậy sao em nhớ con đường này được!"
"Tôi đoán..."
"Em nói bậy, rõ ràng là em đã nhớ ra rồi, tại sao lại không chịu thừa nhận!" Anh ta càng lúc càng kích động, bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162349/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.