Editor: May
Thi Mị vốn ở nước ngoài, nhưng sau khi biết Thi Khả Nhi bị thương, anh liền ngồi trên máy bay tư nhân, sau khi bốn tiếng liền chạy về thành Đô.
Lúc anh đến bệnh viện, Thẩm Chanh đang ở trong phòng bệnh coi chừng Thi Khả Nhi, Thi Vực hút thuốc ở phòng hút thuốc thiết kế ở bên ngoài phòng bệnh, hai tên nhóc kia chính là nâng cằm lên ngồi xổm cách Thi Vực khoảng ba mươi mét xa trên hành lang dài, ngẩn người.
"Sao bác hai vẫn chưa trở lại, cô út cũng sắp nhớ bác đến chết mà bác vẫn chưa trở lại ~ nếu bác còn không trở lại, chúng ta sẽ bảo cô út chia tay với bác được không?"
Tiểu Thiên Tước vô cùng nghiêm túc bàn về chủ đề "Nghiêm túc" này với Tiểu Ngạo Tước bên cạnh.
"Chia tay được chứ?" Tiểu Ngạo Tước nhíu nhíu mày, "Không phải nói lúc một người yếu ớt nhất sẽ hy vọng người mình yêu ở bên người phụng bồi bảo vệ nhất ư? Nhưng nếu cô út chia tay với bác hai, vậy cô có thể tốt lên được không?"
"Đúng vậy, sao em không có nghĩ đến chứ." Tiểu Thiên Tước như một tiểu đại nhân thở dài, "Aizz, thật rối rắm mà."
Hai tiểu bảo bối lại cúi đầu xuống, dựa vào ở trên đầu gối của mình, tiếp tục ngẩn người.
Đến khi một trận tiếng bước chân trầm ổn vang lên, hai người mới đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía đầu kia hành lang.
"Bác hai!"
"Bác hai...."
Hai tên nhóc kia lập tức nhảy lên, chạy như bay đến trước mặt Thi Mị.
Đầu tiên là Tiểu Thiên Tước đưa tay túm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1278834/chuong-1242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.