Chương trước
Chương sau
Editor: May
Nghe được âm thanh buồn nôn của Thi Khả Nhi, ánh mắt Thi Mị đầu kia điện thoại lạnh đi vài phần, anh lạnh lùng mở miệng nói: "Thi Khả Nhi, anh đã cảnh cáo em rất nhiều lần, bảo không cho em bụng rỗng uống cà phê, rất tổn thương dạ dày, sao em luôn không nhớ lâu!"
Có thể cho rằng Thi Khả Nhi khó chịu là vì bụng rỗng uống cà phê, bởi vì Thi Mị biết được thói quen này của Thi Khả Nhi, mà trước đó anh cũng từng nhắc nhở cô rất nhiều lần, nói bụng rỗng uống cà phê tổn thương dạ dày, bảo Thi Khả Nhi sửa thói quen xấu này lại.
Chỉ là Thi Khả Nhi không biết yêu quý thân thể của mình, vẫn luôn không có đặt lời của anh ở trong lòng, ở dưới tình huống không ăn sáng, uống cà phê sẽ không tốt lắm.
"Không liên quan đến cà phê, em cũng không phải là lần đầu tiên uống." Thi Khả Nhi để sữa tươi xuống, bưng cà phê qua uống một ngụm, lúc này mới đè cảm giác không thoải mái của dạ dày xuống.
"Vậy vừa rồi em nôn thứ gì?" Giọng Thi Mị rất trầm lắng, nghe vào có chút ẩn giận.
"Dạ dày không thoải mái liền nôn thôi." Thi Khả Nhi trả lời cũng rất dứt khoát.
"Tại sao dạ dày không thoải mái mà em cũng không tìm được một chút nguyên nhân ư?"
"Có thể là mang thai, không phải tháng trước có một buổi tối em uống rượu say ư, kết quả tỉnh lại phát hiện ở trên giường anh. Trực giác nói cho em biết, anh đã làm gì đó với em." Thi Khả Nhi nói xong, xoay người đi đến bên cửa sổ, đi đến cửa sổ sát đất vươn tay kéo màn cửa sổ phía trước ra, dựa thân thể đến trên cửa sổ thủy tinh bên cạnh, nhìn cả thành phố phồn hoa, nhếch môi nở một nụ cười xấu xa.
"Thi Khả Nhi." Thi Mị nhấn mạnh giọng nói mở miệng, dường như có chút lệ khí xuyên qua ống nghe di động truyền tới: "Giữa chúng ta có phát sinh gì hay không, chẳng lẽ em không biết rõ."
"Biết rõ." Thi Khả Nhi cười nói: "Lúc ấy toàn thân em đau nhức như là bị xe nghiền qua, sau đó em tra baidu một chút. Khụ, giống như là chứng thực tổng hợp tính yếu."
Thi Mị: "...."
Thi Khả Nhi: "Nói thật nha anh trai, nếu em thật sự mang thai thì phải làm sao đây. Phải biết rằng thân phận hiện tại của chúng ta vẫn chưa công khai, trước mắt vẫn là quan hệ anh em."
"Thi Khả Nhi, em đừng giả bộ hồ đồ ở trước mặt anh." Lúc dù tối hôm đó cô say, nhưng lại hoàn toàn thanh tỉnh hơn bất cứ lúc nào, lúc anh mang nước ấm tới chẳng qua chỉ là muốn lau mặt cho cô một chút, kết quả cô liều mạng che chở trước ngực, trong miệng còn la hét: "Nam nữ thụ thụ bất thân, đặc biệt nam nữ quan hệ không thân thiết giống như chúng ta vậy, chúng ta là anh em, anh em ruột, không thể làm loạn, không thể làm xằng làm bậy.... Không thể dắt tay, không thể ôm, không thể sờ không thể đụng vào.... Càng không thể ngủ.... Anh hiểu không...."
Lúc ấy Thi Mị nổi giận một trận, vì vậy ném một mình Thi Khả Nhi vào phòng, về phần sáng hôm sau cô tỉnh lại sẽ cảm thấy toàn thân đau nhức, hoàn toàn là bởi vì chính cô lăn tăn.
Anh chạm cũng chưa từng chạm vào cô, nếu cô hoài thai liền kỳ quái rồi.
"À, nếu anh thật sự không làm gì với em, vậy em rất có thể mang thai của người khác." Thi Khả Nhi trầm tư một lúc, nói: "Em định tan việc đi bệnh viện làm kiểm tra, nhìn xem có phải mang thai rồi không. Nếu mang thai, em phải đi tìm ba của đứa nhỏ."
Thi Mị đang lái xe, sau khi nghe lời này của cô, con ngươi lạnh lùng như nhiễm sương lạnh, anh đột nhiên đạp xuống thắng xe, cho xe dừng lại, bởi vì ngừng quá mau, khiến cho xe đằng sau suýt nữa tông vào đuôi xe.
"Có biết lái xe hay không! Thật là!"
Chủ xe đằng sau thò đầu ra từ cửa sổ xe, hờn trách bóng gió bày tỏ ra bất mãn của mình, sau đó lại ngồi trở lại ghế lái, ấn mãnh liệt còi trước mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.