Chương trước
Chương sau
Chính ngay lúc này, có bong bóng màu xanh bay vào từ ngoài cửa, một cái tiếp một cái.
Trên đất phủ kín cánh hoa màu xanh mê hoặc lòng người, trên đỉnh nhà bay đầy bong bóng cùng màu, mà phong cách cả phòng bao đều là màu xanh, cộng thêm ánh nến tô điểm, tạo thành cảm giác lãng mạn.
Sau khi thả toàn bộ bong bóng vào gian phòng, Tống Trí Kha liếc mắt nhìn vào bên trong, nhìn thấy Tần Thiếu Bạch đang đối mặt với Thích Cảnh Nhân, hơn nữa ánh mắt hai người đều rất nóng rực, cảm thấy có hi vọng, vì vậy cũng không chào hỏi với Tần Thiếu Bạch tiếng nào liền rời đi.
"Thích không."
Tần Thiếu Bạch vẫn duy trì động tác vừa rồi, tay chống đỡ ở trên bàn cơm, không che giấu nhìn chằm chằm Thích Cảnh Nhân.
Ánh mắt của anh rất nhu hòa, mà loại nhu hòa dường như chỉ nhằm vào Thích Cảnh Nhân, bởi vì anh chỉ biểu hiện ra vẻ ôn nhu ở trước mặt cô, anh đối với bất kỳ người nào cũng là từ chối cho ý kiến như vậy.
Anh trời sinh tính tình tùy ý, làm việc phóng đãng ngang tàng phóng túng. Chuyện anh không thích làm thì không ai có thể cưỡng ép anh, chuyện anh thích làm thì không ai có thể ngăn cản anh. Tựa như trước đây anh ngày ngày canh giữ ở bên cạnh Thích Cảnh Nhân, cho dù là giúp cô pha chế rượu cả đêm, cho dù hai điện thoại di động của mình bị cô chơi trò chơi đến tự động tắt máy mà dẫn đến khách hàng không tìm được anh, anh cũng đồng ý dùng cách này sủng ái cô.
"Cũng không tồi." Thích Cảnh Nhân nói xong, bưng ly rượu lên uống một hớp nhỏ rượu đỏ, sau đó hỏi anh, "Anh biết em thích màu xanh sao."
"Biết." Tần Thiếu Bạch nhìn cô chăm chú, "Tất cả thói quen sinh hoạt của em, anh đều biết."
"Em mới không tin." Cô nói.
"Tại sao không tin?" Tần Thiếu Bạch nghiêng người bưng bò bít tết hình tim đặt ở trước mặt cô qua, vừa cắt thành khối nhỏ cho cô, vừa nói: "Là em cảm thấy anh đối với em không đủ để bụng, hay là nói em hoài nghi năng lực của anh."
"Hai thứ đều có đi." Thích Cảnh Nhân thả ly rượu đỏ xuống, nâng cằm lên nhìn anh cắt bò bít tết hết sức chuyên chú, trên mặt cô mang nụ cười, không sâu không cạn, vừa đủ.
"Em dám nói với anh là em không động lòng." Tần Thiếu Bạch cắt một miếng bò bít tết nhét vào trong miệng cô, nói: "Em đi Ciaos hỏi một chút, nếu có một người nói Tần Thiếu Bạch anh không quan tâm Thích Cảnh Nhân, anh sẽ để cho em sai khiến cả đời."
Thích Cảnh Nhân nhai nhóp nhép bò bít tết trong miệng, nuốt xuống rồi mới nghiêm trang nói: "Nhân duyên Tần thiếu gia tốt như vậy, lại là đối tượng ái mộ của tất cả nữ nhân viên Ciaos, một ánh mắt cũng có thể làm cho các cô mềm nhũn, ai không đứng ở phía anh."
"Nhưng anh chỉ muốn để một mình em ái mộ anh." Tần Thiếu Bạch cúi đầu tới gần cô, lúc chóp mũi muốn chạm vào môi của cô liền dừng lại, sau đó dời đến cạnh tai cô nói: "Cũng chỉ có em mới có thể khiến anh mềm nhũn."
"Em đói rồi." Thích Cảnh Nhân quay đầu tránh đi tiếp xúc khoảng cách gần của anh, liếc mắt nhìn bò bít tết đã cắt tốt bị anh đặt ở chỗ khác, ý bảo Tần Thiếu Bạch cầm lấy.
Tần Thiếu Bạch không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ nói là: "Muốn ăn bò bít tết anh cắt, phải đáp ứng làm người phụ nữ của anh trước."
"Vậy em không ăn nữa." Thích Cảnh Nhân nói.
"Nhưng vừa rồi em đã ăn, không thể đổi ý." Tần Thiếu Bạch chậm rãi giơ khóe môi lên, nụ cười tà khí làm cho người ta giận sôi, bên trong nghiền ngẫm mang theo vài phần phóng đãng ngang tàng phóng túng.
Thích Cảnh Nhân nhíu mày, nói từng câu từng chữ: "Thủ đoạn thấp kém."
"Còn ăn không?" Anh chỉ là bò bít tết.
"Ăn nha." Thích Cảnh Nhân nói: "Em cũng không tin anh còn có thể bắt buộc em làm người phụ nữ của anh."
Tần Thiếu Bạch cười, xoay người bưng bò bít tết để tới trước mặt cô, mắt mang yêu thương cưng chìu nhìn cô, "Ăn đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.