Chương trước
Chương sau
Editor: May
"Có nhớ anh không."
Tần Thiếu Bạch lạnh nhạt mở miệng, khóe miệng của anh treo một nụ cười có chút thâm trầm, nhìn Thích Cảnh Nhân, anh đột nhiên đưa tay về phía cô, dịu dàng khép lại tóc bị mồ hôi ướt đẫm của cô, kiên nhẫn thay cô chỉnh sửa xong giống như trước kia.
"Có đó." Thích Cảnh Nhân trả lời sảng khoái, cô không có tránh né tầm mắt của anh, cũng không có ngăn cản hành động của anh, mặc cho bàn tay to kia đùa nghịch ở trên tóc cô.
Tần Thiếu Bạch dùng đầu ngón tay lau đi mồ hôi rịn trên trán cô, nụ cười sâu hơn một chút, "Lần trước lúc trên chân núi chơi lời thật lòng đại mạo hiểm, vấn đề Tô Cửu Y từng hỏi em, hiện tại anh muốn hỏi lại em lần nữa."
Thích Cảnh Nhân nhìn anh, "Vấn đề anh và anh trai tôi đồng thời rơi xuống nước tôi sẽ cứu ai sao?"
Tần Thiếu Bạch gật đầu: "Ừ."
Tuy rằng anh biết rõ đáp án của vấn đề này không giống như anh muốn, nhưng anh vẫn muốn nghe được chính miệng cô nói ra, chặt đứt mong muốn của anh. Dù đáp án này cũng không có chút tác dụng gì, anh cũng bức thiết muốn biết như vậy.
"Tần thiếu gia, anh đây là nghiêm túc sao." Thích Cảnh Nhân cười, "Vấn đề ngây thơ như vậy."
"Ngây thơ sao?" Tần Thiếu Bạch nhìn cô, cười nhẹ: "Anh không cảm thấy vậy."
Thích Cảnh Nhân nhếch nhếch môi, "Có thể sẽ cứu anh tôi."
"Thích Cảnh Nhân, trả lời vấn đề này thật tốt." Tần Thiếu Bạch đột nhiên dùng tay nắm chặt bờ vai của cô, có thể là sợ đả thương cô, anh thả lực đạo cực kỳ nhẹ, khóe môi luôn treo nụ cười bất cần đời. 
"Tôi nói thật." Thích Cảnh Nhân nói: "Từ nhỏ đến lớn anh của tôi đều rất thương tôi, ăn ngon nhường cho tôi, chơi vui nhường cho tôi, hễ là thứ tôi thích, anh ấy đều sẽ nghĩ đủ mọi cách lấy tới tay cho tôi."
Tần Thiếu Bạch ừ một tiếng, đại khái cũng đoán được cô sẽ nói như vậy, tươi cười trên gương mặt của anh mang theo vài phần mất mát, có lẽ là sợ bị Thích Cảnh Nhân nhìn ra, anh che dấu vô cùng tốt, không để lại dấu vết.
Nắm tay của anh trên vai cô dời đi, trực tiếp nằm đến trên đất, nhắm mắt một chút nói: "Nên như vậy."
Ba chữ này không có hàm nghĩa khác, chỉ là đơn thuần đáp lại cô mà thôi, bởi vì Tần Thiếu Bạch cũng cảm thấy là đúng, hỏi anh trai Thích Cảnh Nhân và anh đồng thời rơi xuống nước thì cô sẽ cứu ai, giống như Thích Cảnh Nhân hỏi anh, cô và mẹ anh đồng thời rơi vào trong nước thì anh sẽ cứu ai.
Hai người đều là người rất quan trọng, nếu thật sự chỉ có thể cứu một, anh đương nhiên sẽ chọn cứu mẹ của mình, người có thất tình lục dục, thời điểm mấu chốt bỏ ai lấy ai cũng không thể dùng để nghiệm chứng địa vị một người ở trong lòng người khác. Người được cứu có lẽ là quan trọng nhất trong sinh mệnh, lại không nhất định là nặng nhất trong lòng.
Cho nên cho tới bây giờ vấn đề này đều không thể đưa ra được một đáp án rõ ràng, bởi vì người khác biệt sẽ làm ra lựa chọn khác biệt, mà sau khi đưa ra lựa chọn khác biệt cũng không có một lý do nào.
Thích Cảnh Nhân nằm ở bên cạnh anh, xoay người đối mặt với anh, cười nói: "Tần thiếu gia, anh biết bản cô nương không sợ chết."
Tần Thiếu Bạch nghe tiếng mở mắt ra, có lẽ là không có hiểu được cô ẩn ý trong lời nói, anh nhíu nhíu mày, có chút không vui: "Tại sao nói như thế."
Thích Cảnh Nhân cười nhắm mắt lại, nằm ngửa thân thể một lần nữa, không nói thêm gì nữa. Thật ra cô muốn nói là, sau khi cô cứu anh trai, có lẽ sẽ nhảy xuống nước cùng chết với Tần Thiếu Bạch.
Thấy cô không nói gì, Tần Thiếu Bạch cũng không có hỏi nhiều, anh nghiêng mắt nhìn cô do dự một hồi, sau đó xuyên tay phải của mình từ phía dưới cổ của cô, để cô gối lên trên cánh tay của anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.