Chương trước
Chương sau
Editor: May
Tám phút sau bác sĩ Trần mang theo đội chữa bệnh đuổi tới, sau khi kiểm tra tình huống thương thế của Tô Cửu Y, không dám trễ nãi một khắc liền làm xong công việc khử trùng, bắt đầu tiến hành phẫu thuật.
Thi Ngạo Tước muốn trông chừng Tô Cửu Y đến khi kiểm tra triệu chứng tánh mạng của cô ổn định lại, nhưng tình thế nguy hiểm trước mắt này cũng không phải anh có thể làm bậy, nhìn bác sĩ lấy viên đạn trong cơ thể cô ra, anh cúi đầu rơi xuống môi của Tô Cửu Y một nụ hôn.
"Chờ em tỉnh lại, anh cho em một hôn lễ." Anh nói bên tai cô như vậy.
Tô Cửu Y nằm ở trên bàn phẫu thuật mặt mày trắng bệch, đại khái là bởi vì mất máu quá nhiều, da trên người cô cũng không có huyết sắc, hô hấp của cô rất yếu ớt, nếu như Thi Ngạo Tước không đụng vào môi của cô, có lẽ sẽ cho rằng tánh mạng của cô đã ngưng hẳn ở đây rồi.
"Chiếu cố tốt cô ấy."
Lưu lại một câu này xong, Thi Ngạo Tước kiên quyết xoay người, anh rõ ràng đi dứt khoát như vậy, nhưng bước chân lại rất nặng rất nặng.
Lúc nhận được điện thoại của Thi Ngạo Tước, Tần Thiếu Bạch vừa đưa Thích Cảnh Nhân đến nhà, nghe Thi Ngạo Tước nói chuyện vừa rồi bị phục kích, anh ta lập tức hỏi: "Thương thế Tô Cửu Y như thế nào rồi?"
"Vẫn ổn." Thi Ngạo Tước thản nhiên trả lời.
"Chỉ dựa vào thân thể nhỏ của cô ấy đỡ đạn cho anh, không chết cũng chỉ còn lại nửa cái mạng thôi. Bây giờ anh đang ở đâu, tôi lập tức chạy tới." Tần Thiếu Bạch nói: "Để tôi thông báo Trí Kha bên kia, hiện tại việc khẩn cấp trước mắt là thăm dò hoàn cảnh hiện trường một chút. Đúng rồi Tước, vẫn quy củ cũ, tạm thời không cần báo cảnh sát."
"Ừ, biết."
"Cửu Y đỡ đạn cho Thi Ngạo Tước?" Giọng nói lười nhác của Thích Cảnh Nhân  vọng đến, đại khái là bởi vì uống nhiều rượu, cô cũng không có ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này.
"Em trước ngủ một giấc đi." Tần Thiếu Bạch đỡ cô đi tới phòng ngủ, vừa đi vào trong vừa nói: "Không nghiêm trọng, em yên tâm."
Nghe được anh nói không nghiêm trọng, mức rượu của Thích Cảnh Nhân ngược lại tỉnh hơn phân nửa rồi, cô lắc lắc đầu đuổi cảm giác hôn mê đi, dùng ngón tay chọc chọc ngực Tần Thiếu Bạch, "Anh ít lừa gạt tôi, đi, dẫn tôi đi cùng."
"Đừng làm rộn nữa." Tần Thiếu Bạch bắt lấy tay của cô, "Nhìn em say thành như thế nào rồi."
"Tôi không có say." Thích Cảnh Nhân nghiêm trang nói: "Nếu anh không để cho tôi đi, tôi sẽ tuyệt giao với anh."
Tần Thiếu Bạch không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ sợ Thích Cảnh Nhân nói lời như vậy, anh nhướng mày kiếm nhìn cô một lát nữa, đưa tay chỉnh sửa tóc rối loạn lại cho cô.
"Đi thôi." Anh dắt tay của cô.
*
Lúc Thẩm Chanh biết được Tô Cửu Y bị thương, lập tức chạy về từ bên ngoài, Thi Vực vốn trong công ty xử lý một hạng mục mới, khi nhận được điện thoại của Thẩm Chanh cũng buông công việc trên tay xuống, trở về nhà.
"Thế nào rồi?"
Thấy Tôn Nham đang đi tới đi lui trên hành lang bên ngoài phòng chữa bệnh và chăm sóc, bộ dáng nhìn có vẻ còn có chút bất an, Thẩm Chanh không khỏi nhíu mày, dường như ý thức được Tô Cửu Y có thể là bị thương không nhẹ.
Nhìn thấy Thẩm Chanh tiến vào từ bên ngoài, Tôn Nham liền nghênh đón, hồi đáp: "Đã lấy viên đạn ra, nhưng vị trí bắn cách trái tim quá gần, tổn thương mấy mạch máu tĩnh mạch, hiện đang làm phẫu thuật."
"Nghiêm trọng như vậy?" Trái tim vốn chính là một bộ phận quan trọng nhất của thân thể con người, bị thương bất kỳ chỗ nào trong trái tim, đều rất có khả năng sẽ chết.
Tôn Nham gật đầu, nói: "Phu nhân, tôi thấy bộ dáng Ngạo Tước thiếu gia giống như rất căng thẳng vì cô ấy, nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì...."
"Sẽ không." Thẩm Chanh ngắt lời anh ta: "Con bé nhất định sẽ gắng gượng qua cửa ải này."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.