Chương trước
Chương sau
Editor: May
Anh ta cũng có nghe thấy chuyện của Tô Cửu Y, nhưng bọn họ cũng không thể hỏi nhiều về chuyện của ông chủ, chỉ biết sau khi cô phạm vào một lần sai liền từ chức, còn là anh ta tự tay làm thủ tục từ chức giúp cô, về phần sau đó cô đi nơi nào, vậy thì cũng không rõ ràng lắm.
"Bảo bối, đừng đi." Tiêu Thần ngăn đường đi của hai người lại, cũng không tính cứ như vậy thả Tô Cửu Y đi.
"Ai là bảo bối của anh." Tô Cửu Y cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, thoáng đưa tay ôm eo cường tráng của Thi Ngạo Tước, dựa mặt vào trên vai của anh, ý vị của cô rất rõ ràng, là đang nói cho Tiêu Thần biết quan hệ giữa cô và Thi Ngạo Tước không tầm thường.
"À, thì ra các người...." Tiêu Thần cười, câu nói kế tiếp không có nói tiếp.
"Đúng, chính là như anh nhìn thấy." Tô Cửu Y nói.
"Quân tử không đoạt thứ tốt của người, các người đã là một đôi, vậy tôi sẽ không quấy rầy nữa. Hai vị đi thong thả."
Tiêu Thần chuyển dời chú ý đến nơi khác, anh ta vuốt vuốt ly rượu trên quầy bar, không chú ý hai người, giống như sự tình vừa rồi chưa từng phát sinh.
Tô Cửu Y bị Thi Ngạo Tước kéo một đường ra khỏi Ciaos, lực nắm của anh rất lớn, làm cô cảm thấy cổ tay giống như là đã bị bóp chặt đứt.
Thi Ngạo Tước mở cửa xe ném cô vào, sau đó "Ầm" một tiếng đóng cửa xe lại, tự mình ngồi xuống ghế lái, khởi động chân ga, xe rất nhanh lái ra ngoài.
Tô Cửu Y trên ghế sau có chút không biết làm sao, bởi vì cô biết, Thi Ngạo Tước tức giận, hơn nữa còn là rất nghiêm trọng.
Cô vụng trộm chạy ra nhà họ Thi, không có dựa theo thủ tục nhân viên nhà họ Thi, hơn nữa còn tạo thành phiền phức nhất định cho anh.
Phải giải thích với anh như thế nào mới tốt đây?
Tô Cửu Y ngồi quy củ ở trên ghế sau, nghiêng nghiêng mặt len lén quan sát phản ứng của Thi Ngạo Tước.
Sắc mặt anh bình tĩnh, nhếch môi mỏng, đồng tử đen nhánh mênh mông không thấy đáy, chỉ là giữa lông mày hơi nhăn lại, nhìn không ra tâm tình của anh là tốt hay xấu.
Trong xe vốn rất ít không khí, vào giờ phút này như là mang theo cảm giác hít thở không thông, ép tới Tô Cửu Y không thở nổi.
Có thể lần này anh thật sự tức giận, trước đó ở cùng anh nhiều lần như vậy, bầu không khí chưa bao giờ đè nén giống như vậy.
Tô Cửu Y nắm chặt góc áo sơ mi trên người, nhỏ giọng mở miệng: "Xin lỗi, tôi...."
Cô vừa mở miệng, đã bị chuông điện thoại di động cắt đứt, cô lặng lẽ quan sát phản ứng Thi Ngạo Tước một chút, anh vẫn là mắt nhìn phía trước, cũng không có ý muốn để ý cô.
Cô cắn môi dưới, lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn hiển thị cuộc gọi đến, sau đó tiếp nghe: "Alo? Cảnh Nhân, cậu không sao chứ?"
"Tớ không sao, còn cậu? Nhìn thấy Tiêu Thần không?"
"Ừ gặp được, cậu không có chuyện gì là tốt rồi, bây giờ tớ đang ở trên xe, phải về, về đến nhà sẽ gọi lại cho cậu." Nghe được Thích Cảnh Nhân không có gì cô cũng yên tâm, trước mắt còn có một núi băng cần giải quyết, về Tiêu Thần gì đó, cô mới không cần trông nom.
Sau khi cúp điện thoại, cô vụng trộm liếc nhìn Thi Ngạo Tước, mím môi nói: "Xin lỗi Tước thiếu, tôi không nên một mình ra ngoài trái với quy củ nhà họ Thi, trừ tiền lương hay là làm việc nặng, trừng phạt thế nào cũng được...."
Chỉ là đừng không để ý cô, đừng giận cô, bởi vì cô sẽ khó chịu.
Nhưng Thi Ngạo Tước vẫn là không nói gì.
Vào lúc này cách nhà họ Thi đã rất gần, trong biệt thự chỉ có đèn phòng khách vẫn sáng, nhóm nữ hầu đều đã ngủ, quản gia Tôn cũng không thấy bóng dáng.
Xe dừng ở trong vườn hoa, Thi Ngạo Tước cứ thế xuống xe, cũng không có ý muốn để ý tới Tô Cửu Y.
Tô Cửu Y cũng chỉ đành đi xuống xe theo.
Đèn đuốc trong phòng khách sáng trưng, ánh đèn màu vàng chiếu lên sàn nhà một mảnh ấm áp, đèn lưu ly cực lớn treo ở phía trên đại sảnh phát ra tia sáng sáng lạn, phủ kín cả căn phòng một màu sắc ấm áp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.