Coverter:
Editor: May
Một phen nói chuyện xuống, hai mẹ con tan rã trong không vui.
Lương Ngâm Thu khóa mình ở trong phòng, nửa tiếng không ra, Mộ Dư biết mình nói nặng lời, liền định đi nói lời xin lỗi, kết quả vừa đi đến ngoài cửa, Lương Ngâm Thu liền mở cửa phòng đi ra, sắc mặt vẫn có chút khó coi.
“Mẹ....”
Mộ Dư vừa mở miệng, Lương Ngâm Thu liền chặt đứt lời của cô: “Đi mua quà với mẹ.”
Mộ Dư bỗng chốc không có phản ứng kịp, sững sờ một hồi mới nghĩ đến hỏi bà, “Mua quà tặng làm cái gì?”
Lương Ngâm Thu hơi không vui: “Vừa rồi con đại nghĩa cao cao cằn nhằn mẹ một trận, không phải là muốn mẹ đi nhận lỗi à. Dù sao mẹ đã một bó to tuổi, cũng không sợ bẽ mặt. Đi thôi.”
Giờ Mộ Dư mới hiểu được ý của bà, liền vội vươn tay kéo bà lại, “Mẹ, con nói những lời kia cũng không có ý tứ gì khác, chỉ đơn thuần là ôm một chút bất bình cho Thẩm Chanh mà thôi, mẹ đừng nghĩ lung tung, thật sự.”
“Nếu con không đi thì thôi, mẹ tự đi.” Lương Ngâm Thu cũng không nhiều lời với cô, trực tiếp đẩy tay của cô ra, xoay người đi xuống lầu dưới.
Mộ Dư sững sờ tại chỗ, mẹ của cô đây là, dây thần kinh nào nối sai rồi...
*
Thẩm Chanh tan ca về nhà, vừa bước vào phòng khách, người giúp việc liền bưng một cái hộp đi tới, cung kính nói: “Thiếu phu nhân, đây là một vị phu nhân họ Lương đưa tới, nói là quà tặng cho cô.”
Họ Lương?
Thẩm Chanh nhíu nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1278434/chuong-842.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.