Chương trước
Chương sau
Chính ngay lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ, sau đó truyền đến giọng nói người phụ trách buổi triển lãm trang sức lần này: "Tổng giám đốc, buổi triển lãm sắp bắt đầu, mời cô chuẩn bị cho tốt, chờ một chút cần cô lên sân khấu đọc diễn văn trước."
"Ừ, biết rồi."
Sau khi đáp lại người phụ trách ngoài cửa, Thẩm Chanh đưa tay đẩy người đàn ông trước mặt ra, khẽ kéo khóe môi: "Đàn ông ngẫu nhiên bá đạo một lần sẽ làm phụ nữ cảm thấy anh quyến rũ, nhưng nếu như anh thường hay bá đạo, vậy liền hoàn toàn ngược lại rồi."
Thi Vực híp mắt lạnh nhìn chăm chú vào cô, "Cho nên ý của em là anh không có sức quyến rũ?"
Thẩm Chanh đến gần anh một chút, dùng ngón tay suông dài mảnh mai nhẹ điểm ở lồng ngực anh, nhếch môi cười, quyến rũ tràn ngập: "Anh đương nhiên là có mị lực, nhưng...."
Cô cố ý muốn nói lại thôi, làm cho người ta mơ màng.
"Hửm?" Bàn tay ấm áp một phát bắt được bàn tay nhỏ bé làm loạn trên ngực anh, anh híp mắt càng sâu, "Nhưng gì?"
Thẩm Chanh thuận tiện dựa vào trong lòng ngực của anh, hơi hất cằm lên nhìn anh, cô cười tươi như hoa, "Nhưng mị lực của anh, giới hạn ở trên giường. Biết tại sao không?"
Cảm giác được thân thể người phụ nữ trước mặt trở nên mềm mại, trong con ngươi Thi Vực lập tức nhuộm lên một mảnh nóng rực, "Tại sao?"
Thẩm Chanh mềm giọng mở miệng, "Bởi vì chỉ có lúc anh ở trên giường mới ôn nhu nhất."
Bởi vì một tay bị anh nắm, cô chỉ đành dùng tay kia leo lên trên cổ anh, cô cười đến quyến rũ, giống như hóa thân trở thành một yêu tinh có thể hút tinh túy con người.
"Chỉ có lúc ở trên giường mới ôn nhu nhất?" Thi Vực nhỏ giọng lặp lại những lời này một lần, lại dùng giọng điệu hỏi ngược lại.
Thẩm Chanh ừ một tiếng, xem như trả lời vấn đề của anh.
Thi Vực cúi đầu nhìn cô, môi mỏng giơ lên trên, nhìn như đang cười, lại không có chút nhiệt độ đáng nói nào: "Cho nên em nói như vậy, là đang biểu đạt mình không thõa mãn dục vọng, muốn anh ở trên giường hung mãnh một chút, bá đạo một chút?"
"Xem như thế đi."
Thật ra suốt hai ngày nay, lúc trên giường anh quả thật rất ôn nhu, so với ngày xưa, thật sự kém quá lớn.
Anh trước kia hung mãnh như thú, vừa đến trên giường liền coi cô như con mồi, hận không thể lập tức ăn cô vào trong bụng, cho nên mỗi lần anh đều rất thô lỗ.
Tuy rằng cũng có trêu chọc trước, tuy rằng cũng sợ đả thương cô, làm đau cô, nhưng hành động của anh tuyệt đối không dính líu gì với ôn nhu.
Nhưng hai ngày nay không giống, trời vừa tối đã bắt đầu dỗ dành cô, sau khi lừa gạt cô lên giường, anh liền lấy cớ nói có hợp đồng vẫn chưa ký, có văn kiện vẫn chưa xem, có cuộc họp video còn chưa mở.
Tóm lại anh có rất nhiều lý do, gạt một mình cô đến trên giường, đi phòng sách nghỉ ngơi hơn một tiếng rồi mới trở về phòng ngủ, tắm rửa đi ra, chậm rãi cởi quần áo, không nhanh không chậm lên giường, không chút hoang mang áp đến trên người cô, sau đó mới muốn ôm cô, hôn cô,....
Hành động của anh vừa trễ vừa chậm, vừa nhẹ nhàng vừa ôn nhu, mấy lần đều trêu chọc trong lòng cô thấy ngứa ngái khó chịu, sau đó liền cầm giữ không được, chủ động quấn lên anh, chủ động dẫn đường anh.
Cô biết anh là cố ý, cố ý khiêu khích cô, cố ý dụ dỗ cô, muốn cho cô tự mình mở miệng nói muốn. Nhưng mặc dù cô biết đây là âm mưu của anh, nhưng cô vẫn bị mắc lừa, đến cuối cùng vẫn là mở miệng muốn...
Cho nên cô mới sẽ cảm thấy, chuyện trên giường, nhất định không cần quá ôn nhu. Có đôi khi bá đạo một chút, thô lỗ một chút, cảm giác sẽ tốt hơn.
Thi Vực nhìn cô, dửng dưng ừ một tiếng, mắt sắc anh không sâu không cạn, lại như là chế tạo ra một dòng nước xoáy, có thể cuốn vào bên trong đó, "Xem biểu hiện hôm nay của em, biểu hiện tốt, buổi tối miễn cưỡng làm cho em tận hứng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.