"Anh, sao anh lại nhớ chuẩn như vậy?"
Ngay cả dì cả cô đến lúc nào, chậm trễ bao nhiêu ngày, anh đều biết....
"Yêu em, thì sẽ để ý từng chi tiết nhỏ của em, kể cả dì cả." Tần Cận nói.
Diệp Tử khẽ cắn môi, không nói thêm gì nữa.
Năng lực thừa nhận của cô không phải rất mạnh, cho nên bỗng chốc rất khó thích ứng chuyện mình có thể mang thai, hoặc có lẽ là đã mang thai.
Thật sự mang thai sao?
Xe lại lái ra một đoạn đường, cô như chợt nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn gò má Tần Cận, cẩn thận mở miệng: "Lỡ như em là nội tiết mất cân đối dẫn đến kinh nguyệt hỗn loạn thì sao...."
Tần Cận nghiêng mắt liếc cô một cái, dửng dưng nói: "Vậy chúng ta liền không ngừng cố gắng, làm bài tập đầy đủ một chút."
Lời nói này rất uyển chuyển, nhưng Diệp Tử vẫn hiểu rõ.
Hơi đỏ mặt, hạ thấp giọng, "Nhưng mà.... Anh làm xong suy nghĩ muốn làm ba rồi ư?"
"Ừ."
Diệp Tử do dự một hồi, đè giọng càng thấp hơn, "Nếu em mang thai, anh liền, anh liền...."
Câu nói kế tiếp, cô cảm thấy có chút không thể mở miệng, làm sao cũng không nói ra miệng được.
Tần Cận giảm bớt tốc độ xe, quay đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm mang theo vài phần cảm xúc tìm kiếm, "Anh liền cái gì?"
Diệp Tử nghiến nghiến răng, lấy hết dũng khí nói: "Anh liền.... không thể cái kia rồi..."
"Cái nào?" Tần Cận nheo mắt.
"Cái kia...."
"Hả?"
"Chính là anh với em, cái kia...."
Thật ra lời của Diệp Tử đã đủ rõ ràng dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1278309/chuong-717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.