Chương trước
Chương sau
"Vậy.... Được rồi."
Biết nhiều lời vô dụng, Diệp Cẩn đành phải thôi, bỏ cháo qua một bên.
Sau đó, cô ta lại tìm một số đề tài để nói, nhìn thời gian không sai biệt lắm, viện cớ muốn đi.
"Mang cháo về đi."
Ôn Uyển mở miệng.
Diệp Cẩn nghe tiếng cười: "Cháo là em cố ý nấu cho chị, lại mang về không phải sẽ khiến người chê cười ư? Chị, chị như vậy là khiến em đối nhân xử thế không tốt đó."
Ôn Uyển lại lạnh nhạt nói: "Tôi không ăn tổ yến."
Bà không nói dối, bởi vì bà quả thật không ăn tổ yến, trước kia lúc còn ở công ty thường hay có khách hàng sẽ tặng một chút tổ yến hoặc là thuốc bổ khác cho bà, à đều sẽ dùng tất cả loại lý do từ chối.
Chỉ là Diệp Cẩn cũng không biết những chuyện này.
Cô ta cho rằng Ôn Uyển là có khúc mắc với cô nên còn lâu mới ăn đồ cô ta đưa tới, không ngờ, lại có thể sẽ là một nguyên nhân như vậy.
Cô ta cảm thấy có chút khó xử, nếu như vừa rồi lúc cô ta nhắc tới trong cháo này có huyết yến, Ôn Uyển liền từ chối cô ta, có lẽ còn không có gì.
Nhưng bà lại dùng một loại phương thức khác, làm cô ta cho rằng bà sẽ uống chén cháo này. Kết quả, lại dùng thủ đoạn như vậy hung hăng đánh mặt của cô ta.
"Tổ yến là đồ rất tốt, chị lại có thể không ăn?"
Thái độ Diệp Cẩn rõ ràng có chút thay đổi, chỉ là trên mặt của cô ta luôn mang ý cười, khiến người ta nhìn không ra tâm trạng giây phút này của cô ta là tốt hay xấu.
"Thói quen cá nhân mà thôi."
Ôn Uyển hơi nhếch khóe môi, đang cười, nhưng lại có chút nhạt nhẽo.
Diệp Cẩn a một tiếng, "Đúng vậy, tập quán sinh hoạt của một người rất khó thay đổi, nếu chị đã không ăn tổ yến, vậy em liền mang đi."
Cô ta xoay người đi trở về, xách bình giữ ấm len bước đi, lúc đi tới cửa lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía Ôn Uyển nằm ở trên giường bệnh, nhỏ nhẹ dỗ dành nói: "Vượng Tài trong nhà đã lâu không ăn thứ tốt, hôm nay, em sẽ thưởng đô chị không ăn cho cô ta."
Cô ta cho rằng Ôn Uyển sẽ tức giận bởi vì lời này của cô ta, cũng ôm một loại tâm lý có thể tức chết bà thì tốt nhất, nhưng khiến cô ta không ngờ chính là, người trên giường bệnh, vẻ mặt không có chút thay đổi.
Không hờn không giận, dửng dưng, môi mỉm cười, nụ cười vừa vặn.
"Em đi trước nha, hôm nào trở lại thăm chị."
Diệp Cẩn muốn đi, nhưng lúc xoay người lại phát ra một tiếng thét chói tai: "Á...."
Thẩm Chanh cầm một hộp cơm trong tay đâm đầu đi tới, đúng lúc bị cô ta đụng phải, tay run lên, canh nấm tuyết trong hộp cơm liền bắn tung tóe ra ngoài, giội lên trên đầu Diệp Cẩn.
"Á!"
Theo tiếng kêu của Diệp Cẩn, chất lỏng nồng đặc chảy xuống từ trên đầu của cô ta, theo gương mặt, một giọt lại một giọt rơi xuống trên quần áo.
Cô ta sững sờ tại chỗ, qua một lúc lâu mới nghĩ đến lấy tay lau, nhưng tay vừa mới đụng đến chất lỏng trên mặt, giống như là nhận lấy kích thích lớn lao, lại bắt đầu hét toáng lên "Á!.... A...."
"Xin lỗi." Thẩm Chanh liếc nhìn cô ta, lạnh nhạt nói một câu: "Tôi lấy khăn giấy lau cho cô."
Cô nói xong, nghiêng thân đi qua từ bên cạnh Diệp Cẩn, đi vào phòng bệnh.
Bình tĩnh tự nhiên, giống như chuyện vừa mới phát sinh không có quan hệ gì với cô.
Cô bỏ hộp đồ ăn lên trên tủ, chuyển mắt với Ôn Uyển, ra hiệu bà không cần nhúng tay vào chuyện này, liền lấy khăn giấy từ trong ngăn kéo ra đưa cho Diệp Cẩn.
"Lau đi."
Thẩm Chanh đưa khăn giấy cho Diệp Cẩn, không ngờ Diệp Cẩn không lĩnh tình, cô ta hít vào một hơi thật sâu điều chỉnh xong cảm xúc có chút không khống chế được của mình, nói một câu "Không cần." Liền vội vàng đi đến nhà vệ sinh cuối lối đi nhỏ.
Thẩm Chanh nhìn thấy dáng vẻ chật vật không chịu nổi đó, trong lòng liền thoải mái một trận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.