Sau khi bác sĩ dặn dò xong những hạng mục công việc cần chú ý này, Thẩm Chanh khách khí nói tiếng "Cảm ơn".
Mà Thi Vực và Thi Mị, về cơ bản đều không có phản ứng gì, sắc mặt lạnh nhạt như nước, rất hờ hững.
Bác sĩ thấy thế, cũng không nói thêm gì, trực tiếp rời đi.
Ôn Uyển rất nhanh được mấy y tá đẩy ra, bà nằm ở trên giường xe đẩy,sắc mặt nhợt nhạt, không có một chút huyết sắc, trắng bệch như tờ giấy.
”Mẹ.”
Thi Vực và Thi Mị đồng thời tiến lên, chia ra cầm tay Ôn Uyển.
Hai người đàn ông trưởng thành vững vàng, vào giờ khắc này lại lộ ra một loại vẻ mặt như đứa nhỏ.
Rất yếu ớt.
Thẩm Chanh đứng ở bên cạnh nhìn một màn này, cảm thấy có chút khó chịu.
Trái tim, như là bị một bàn tay to lớn dùng sức nắm lấy, khẽ đau.
Cô cũng đi tới, cúi người là lau đi mồ hôi rịn trên trán Ôn Uyển, lại không nói một câu.
Cô không muốn nói chuyện, không phải bởi vì không tìm được lời nói.
Mà là, sợ lại đột nhiên nói ra một vài lời cảm tính.
Ôn Uyển được đưa đến phòng bệnh VIP, bác sĩ tới truyền dịch cho bà, còn kê một chút thuốc.
Thẩm Chanh đỡ Ôn Uyển ngồi dậy, sau khi nhìn bà uống thuốc, mới nhận lấy ly nước từ trong tay bà.
Thả ly nước đến trên tủ bên cạnh, cô quay đầu nhìn về phía hai đànông đang đứng ở cạnh cửa sổ: “Các người trở về đi, em ở lại với mẹ chồng là được rồi.”
Thi Vực nghe tiếng, lãnh đạm mở miệng: “Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1278262/chuong-670.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.