“Trở về phòng....”
Cuối cùng, ngông nghênh trên người Thẩm Chanh vẫn bị Thi Vực tước đi.
Bởi vì bị anh khiêu khích đến mất đi lý trí, vì vậy chủ động đưa tay ôm cổ của anh.
Thi Vực dường như rất hài lòng với phản ứng của cô, vào lúc tay của cô vừa mới ôm cổ của anh, anh bế cô từ trên giường lên.
”Y....”
Tiểu Ngạo Tước lật thân thể mũm mĩm một chút, vừa vặn nằm lên nơi Thẩm Chanh vừa nằm qua.
Mở cánh tay béo và chân béo, bày ra một chữ đại. (大)
”Hô....”
Tiểu Thiên Tước thì vung động cánh tay mập mạp một chút, sau khi đổimột tư thế, trong miệng thổi bong bóng nhỏ, nước miếng liền chảy ra theo miệng nhỏ của bé.
Thi Vực liếc mắt nhìn hai đứa nhóc đang ngủ rất ngon trên giường,khóe môi vẽ ra một nụ cười nhẹ, ôm Thẩm Chanh, xoay người sãi bước đi ra ngoài.
Sau khi trở lại phòng, Thẩm Chanh được anh đặt ở trên giường lớn rộng ba mét kia.
”Thay.”
Không đợi cô phản ứng kịp, Thi Vực liền lấy bộ đồng phục y tá từtrong hộp màu đen thiếp đường viền hoa vàng kia ra, ném đến trên ngườicô.
Thẩm Chanh cầm lấy đồng phục y tá liếc mắt nhìn, sau đó liền cảm thấy, đau đầu, đau thắt lưng, đau thịt....
Phong cách bộ đồng phục y tá này thật sự quá đặc biệt, địa phương nên lộ không lộ, địa phương không nên lộ lại lộ quá rõ ràng.
Chỗ trước ngực áo, và nơi nào đó phía dưới, lại là một tầng Lace (viền tơ) màu trắng như ẩn như hiện!
Nói cách khác, mặc bộ đồng phục y tá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1278259/chuong-667.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.