Chương trước
Chương sau
Editor: May
Anh ta đi đến đứng trước mặt Thẩm Chanh, đưa bó hoa kia cho cô, bênmôi mỏng nâng lên một đường cong ôn nhu: “Về thành Đô bái tế người vợ đã mất, nhân tiện tới thăm em một chút.”
Những lời này không có gì không ổn, nhưng Thẩm Chanh nghe thấy lại cảm thấy có chút sởn tóc gáy....
Cảm giác anh ta đang nói: Về thành Đô bái tế người vợ đã mất, nhân tiện đến bái tế em.
Cô đưa tay đẩy hoa anh ta đưa tới trở về, thản nhiên nói: “Hoa này, tôi không nhận nổi.”
Mạc Khuynh Tâm cũng đi tới vào lúc này, sau khi nhìn thấy Thẩm Chanh, nét mặt của cô ta vẫn là tầng lạnh lùng không thay đổi kia.
Chỉ là, lần này gặp mặt, trong mắt của cô ta không có địch ý.
”Không thích, vậy cũng không sao.”
Mạc Cẩn cũng không tính miễn cưỡng cô, anh ta cười thu hồi hoa lại, xoay người giao cho Mạc Khuynh Tâm.
Lúc quay đầu lại nhìn Thẩm Chanh, anh ta cười hỏi, “Em không định mời tôi đi vào ngồi một chút sao?”
”Không có ý định.” Thẩm Chanh thậm chí không kịp suy nghĩ, liền một ngụm cự tuyệt anh.
Mạc Cẩn nghe tiếng, cùng không có một chút tức giận, vẻ mặt ngược lại càng trở nên nhu hòa: “Nghe nói em sinh hai đứa con trai, tôi chẳng qua chỉ muốn xem dáng dấp bọn chúng trông như thế nào.”
”Bộ dáng của bọn nhỏ, đương nhiên là giống như cha của bọn chúng.Không có gì đẹp mắt.” Thẩm Chanh nhẹ kéo môi, không nóng không giận mởmiệng: “Hơn nữa, đổi lại là bất cứ người nào, sợ rằng cũng sẽ không chophép một người đã từng động sát niệm với con của mình tiếp cận con mìnhlần nữa.”
Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ, ban đầu anh ta đã dùng thủ đoạn nhưthế nào nhốt cô, lại tàn nhẫn muốn sát hại đứa nhỏ trong bụng cô như thế nào.
Dù lúc ấy chỉ là sai lầm vô tâm của anh ta, nhưng chuyện đã xảy ra thì đã xảy ra rồi, cuối cùng cũng là lỗi của anh ta.
Trên mặt Mạc Cẩn lộ ra một chút áy náy, anh ta im lặng rất lâu, chậm rãi mở miệng: “Là tôi hồ đồ.”
Không đợi Thẩm Chanh nói gì thêm, anh ta xoay người nhìn Mạc Khuynh Tâm: “Thời gian không còn sớm nữa, đi thôi.”
”Dạ, chủ thượng.”
Mạc Cẩn thậm chí không quay đầu lại chút nào, liền trực tiếp mở bước chân ra, đi đến trước xe
Mạc Khuynh Tâm liếc nhìn Thẩm Chanh, ngay sau đó bước nhanh đi theo lên, mở cửa xe thay Mạc Cẩn.
Mạc Cẩn ngồi vào trong xe, không nói câu nào, ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên ngời Thẩm Chanh cách đó không xa.
Đến khi lái xe rời xa, anh ta mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, bên môi, vạch ra một nụ cười bất đắc dĩ.
Có đôi khi, đúng chính là đúng, sai chính là sai.
Chuyện kia, anh ta quả thật là làm sai, mà chuyện sai đó, có lẽ như cơn ác mộng, quanh quanh quẩn quấn, vây hãm cả đời anh ta.
Anh ta nghĩ vô số lần, nhưng vẫn nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao lúcấy sẽ bị ma quỷ ám ảnh, suýt chút nữa hại chết ba mạng người.
Lái xe ra rất xa cũng không nghe thấy chỉ thị của Mạc Cẩn, Mạc Khuynh Tâm liền lên tiếng dò hỏi: “Chú, hiện tại đi công viên tưởng niệm sao?”
Cô ta hỏi rất cẩn thận, sợ nếu không để ý sẽ quấy nhiễu đến anh.
Nghe được lời của cô ta, Mạc Cẩn gật đầu: “Ừ, đi công viên tưởng niệm bái tế Liên nhi trước, chuyện còn lại, sẽ tính toán sau.”
”Vâng.” Mạc Khuynh Tâm cung kính đáp lại, sau đó lại nghĩ tới điềugì, mở miệng nói: “Chủ thượng, người phái đi đã tra được tin tức. Hiệntại Sênh công chúa quả thật rất tốt, không chỉ trổ mã cao vút như ngọclan, hơn nữa còn đã thành công trong sự nghiệp, đã làm một vị Đại LuậtSư.”
”À?” Mạc Cẩn nhíu mày, “Em gái đã làm luật sư?”
Mạc Khuynh Tâm gật đầu: “Phải. Sênh công chúa cô ấy tốt nghiệp nửanăm liền lấy được bằng luật sư, trong vòng một năm, cô ấy đánh thắng 32vụ kiện, chưa từng bại qua lần nào.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.