Thi Vực hoàn toàn sẽ không cho Thẩm Chanh cơ hội đưa tay nhận lấy,trực tiếp đoạt ly nước trong tay Phượng Cửu Mị bỏ lên trên bàn, lôi kéoThẩm Chanh đứng dậy, “Chúng ta về nhà súc miệng.”
Ôn Uyển bưng hoa quả đến ban công vào lúc này, thấy hai người sắp đi, không kiềm được nhíu mày, “Sao cơm còn chưa ăn đã muốn?”
”Ăn rồi.”
Thi Vực dẫn Thẩm Chanh đi ra ngoài, lúc đi tới cửa, quay đầu lại nhìn Phượng Cửu Mị và Ôn Uyển, lạnh lùng nói: “Bao tử mẹ không tốt, đừng đểbà ăn quá nhiều.”
Phượng Cửu Mị gật gật đầu, “Ừ, anh biết.”
Bao tử Ôn Uyển không tốt, là vì đi sớm về tối lúc công ty mới xâydựng, quá mức bận rộn mà thường hay không quan tâm ăn cơm, cho nên đóiđến ra bệnh bao tử, mà cái bệnh này cũng vẫn luôn theo bà hơn mười năm.
Lúc ấy Phượng Cửu Mị vẫn chưa có rời khỏi nhà họ Thi, cho nên biết Ôn Uyển có cái bệnh này, cũng vẫn luôn rất lo lắng về thân thể của bà.
Trên đường về nhà, trong xe.
Thẩm Chanh như là sực nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn về phía người đànông đang hết sức tập trung lái xe, hỏi, “Anh trai của anh vốn tên làPhượng Cửu Mị à?”
Thi Vực nói một câu không phải, sau khi nghiêng mắt liếc cô một cái lại thu hồi tầm mắt, nhìn không chớp mắt về phía trước.
”Em hỏi để làm gì?”
Giọng nói trầm thấp mơ hồ mang theo vài phần ghen tuông.
”Không làm gì, chỉ tùy tiện hỏi một chút.”
Thẩm Chanh quay đầu nhìn ngoài cửa xe, bộ dạng hờ hững này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1278192/chuong-600.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.