Không cho Tôn Nham một cơ hội nói chuyện, cô liền đi thẳng ra khỏi gian phòng.
“....”
Lúc bóng dáng của cô biến mất trong tầm mắt, Tôn Nham mới sực tỉnh, anh lấy bật lửa trong hộp ra xem.
Cái bật lửa này, đã tốn hơn bốn nghìn đồng của anh!
Bật lửa hơn bốn nghìn đồng, sao có thể là hàng nhái?
Nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra đến rốt cuộc là thật hay giả, đành phải cất cái bật lửa về.
”Oa!”
Đột nhiên, một tiếng khóc vang dội vang lên.
”Oa....”
”Oa oa!....”
Mới vừa rồi hai túi sữa còn yên lặng, đột nhiên khóc lên.
Tôn Nham nhìn theo tiếng, nhìn thấy hai đứa nhỏ gần như giống nhau như đúc, không kiềm được sững sờ một chút.
Thật đúng là gien cường đại!
Mắt, mũi, miệng này, đều giống như do đao khắc ra, hình dáng rõ ràng.
Đến cả khóc cũng khóc đến đẹp mắt như vậy.
Tôn Nham vốn muốn ôm một đứa nhỏ, nhưng lại không biết nói động tay từ đâu, đành phải thôi.
Nhìn người giúp việc dỗ dành hai đứa nhỏ, anh mới rời phòng đi xuống lầu.
Trước khi đi, anh tiện tay đưa bình dầu tẩy trang cho một nữ giúp việc.
Người giúp việc kia lập tức được ưu ái mà thất kinh hồn vía, ngay cả nói chuyện cũng cà lăm: “Cảm ơn, cảm ơn trợ lý Tôn....”
Thẩm Chanh mới lái xe ra từ bãi đổ xe, liền thấy cảnh này.
Vốn định không đếm xỉa, kết quả nhịn không được....
Lấy điện thoại di động ra chụp tấm hình, gửi tới cho Tô San.
Nhìn thấy tin nhắn gửi đi thành công, cô nhếch môi cười, dùng sức đạp xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1278154/chuong-562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.