Thẩm Chanh chống giường ngồi dậy, nhận lấy cái ly đưa tới bên môi uống một ngụm.
”Nóng....”
Chỉ uống một hớp nhỏ, cô liền nhíu mày.
Thi Vực thấy thế, vội đoạt cái ly trong tay cô lại, thuận tiện thảcái ly ở trên tủ đầu giường bên cạnh, đi thăm dò xem Thẩm Chanh có bịphỏng hay không.
Thấy anh khẩn trương như vậy, khóe môi Thẩm Chanh kéo ra một nụ cười xấu xa: “Lừa gạt anh, không hề nóng chút nào.”
Thi Vực: “....”
Lừa gạt anh?
Bàn tay chợt chế trụ cằm của cô, “Không bị phỏng, hửm?”
”Ưm....”
Thẩm Chanh bị anh nắm như vậy, hoàn toàn không nói ra lời.
”Có bị phỏng hay không?”
Thi Vực híp mắt lạnh, nguy hiểm hỏi cô.
Thẩm Chanh gật đầu.
Thể lực cách xa, cô dám nói không bị phỏng sao?
Thi Vực nhìn cô, hơi thở lạnh như băng thoáng che dấu vài phần: “Có biết cái gì gọi là họa là từ miệng mà ra không?”
Thẩm Chanh gật đầu.
Cứng rắn là tự mình chuốc lấy cực khổ, cô dám nói không biết cái gì gọi là họa là từ miệng mà ra sao?
Thấy cô an phận như vậy, lúc này Thi Vực mới thu hồi vài phần lựcđạo, ngón tay khớp xương rõ ràng bá đạo nâng cằm của cô lên: “Đền bù tổn thất cho anh thế nào?”
”Rót cho anh ly cà phê.”
”Không uống.”
”Vậy pha ly trà.”
”Không uống.”
”Hôn anh một cái?”
”Không hôn.”
Thẩm Chanh: “....”
Đến hôn cũng không muốn?
Cô suy nghĩ một lúc, lại nói: “Ngày mai không ở cùng con trai một tiếng, nói chuyện với anh.”
Tiếng nói vừa mới rơi xuống, tay nắm nhẹ trên cằm của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1278126/chuong-534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.