Thi Vực nghe tiếng, mắt lạnh nhẹ híp lại: “Ừ, em nói anh thoải mái mấy lần?”
Thoải mái mấy lần?
Tên lưu manh này!
Thẩm Chanh thoáng ngồi thẳng lên, “Em nói thoải mái này không phải là thoải mái kia.”
”Vậy là cái gì?”
”Chính là....”
Ma túy! Cô đây là tự đào hố cho mình nhảy, giải thích thế nào cũng làm cho người ta suy nghĩ kỳ quái.
”Dù sao em chính là không muốn uống thuốc.”
Thi Vực nhìn cô, ý cười trong mắt thâm thúy lúc sáng lúc tối.
Qua khoảng mấy giây, môi mỏng của Thi Vực nhẹ gợi lên, “Được, không uống.”
Anh xoay người bỏ thuốc vào trong miệng, ngậm một ngụm nước, để cái ly trong tay xuống.
Thẩm Chanh không để ý đến hành động này của anh.
Lúc Thi Vực quay đầu lại nhìn cô, trong mắt là ôn nhu nồng đậm không tan được.
Anh cúi đầu, cánh môi lạnh buốt, hôn lên lông mi của cô, chóp mũi, cuối cùng chụp lên môi nóng bỏng của cô.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng linh hoạt cạy hàm răng của cô, công thành đoạt đất một phen.
”Ưm....”
Thẩm Chanh than nhẹ một tiếng, chỉ cảm thấy hương vị trong miệngkhông đúng, lập tức trừng lớn hai mắt, nhìn ý cười càng ngày càng rõràng của Thi Vực, mới biết được, mắc lừa rồi!
Quả nhiên không thể khinh địch!
Người đàn ông này quá tâm cơ!
”Đắng sao?”
Thi Vực rời khỏi môi của cô, nét mặt tuấn mỹ dị thường biểu lộ ra chút nụ cười tà khí.
Đúng lúc đó, cửa phòng đột nhiên bị người gõ vang, sau đó đẩy ra.
”Anh Thi Vực, mỹ nhân....”
Người đến là Diệp Tử.
Thi Vực ừ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1278114/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.