Sau khi lau khô tóc, Thi Vực nằm chết dí bên cạnh Thẩm Chanh, giốngnhư mỗi đêm, ôm cô vào trong ngực, sau khi cho cô một nụ hôn yên tâmngọt ngào liền nhắm mắt lại.
Thẩm Chanh cũng đã quen với bị anh ôm ngủ, kể từ sau khi mang thai,gần như mỗi đêm đều có thể cảm nhận được hô hấp của anh ở khoảng cáchgần.
Cô bắt đầu phát hiện, càng ngày càng không thể tách rời người đàn ông này.
Đối với anh, dường như có một loại cảm giác ỷ lại.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, cũng rất mầu nhiệm.
Cứ ôm cô ngủ một giấc như vậy, Thi Vực lại đột nhiên mở mắt ra, cúi đầu nhìn cô: “Tháng sau, đi bệnh viện chờ sinh.”
”Tháng sau?” Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, “Cách ngày sinh dự tính còn hơn hai tháng, không cần sớm như vậy.”
”Anh nói như thế nào thì em làm như thế đó, ít nói nhảm.”
”Mùi nước sát trùng bệnh viện quá nồng, em không đi.”
”Phải đi.”
”Anh không thể lo lắng một chút cảm thụ của người đang mang thai ư!”
”Không thể.”
“....”
”Ngoan, nghe lời.”
“....”
Thẩm Chanh rầu rĩ nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Thi Vực vươn tay đẩy tóc dài tán loạn trên mặt cô ra, hôn một cái ở trên trán cô, sau đó lần nữa giam cô vào trong ngực,
Đến lúc tám tháng, Thẩm Chanh mới biết được, Thi Vực đã sớm sắp xếp cho cô xong xuôi tất cả.
Bệnh viện Bác An, một bệnh viện tư nhân quyền uy nhất thành Đô.
Quy mô bệnh viện cực kỳ lớn, thực lực tập thể cũng phi thường lợihại, trang hoàng và các loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1278105/chuong-513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.