Editor: May
Thi Vực dùng bước chân nhẹ ổn đi tới, lấy tay dò xét nhiệt độ thức ăn trên bàn cơm một chút, đã nguội lạnh rồi.
Gió đêm thổi vào từ cửa sổ, thổi cánh hoa hồng lất phất, phát ra hương thơm nhàn nhạt thoang thoảng.
Ánh nén lúc sáng lúc tôi và ánh sáng mờ tối do đèn treo thủy tinh phát ra đang xen cùng nhau, lãng mạn khó diễn tả bằng lời.
Trong lòng giống như có một dòng nước ấm xẹt qua, trong con ngươi sóng nước chẳng xao, nổi lên một chút gợn sóng.
Anh chậm rãi đi đến trước sofa, khẽ cúi người, nhìn người phụ nữ đang ngủ say.
Xiêm y mỏng manh tùy ý khoác lên người, bên cạnh có một chăn mỏng tơ tằm, lại chỉ phủ ở trên đùi của cô.
Trong chớp mắt này, trái tim Thi Vực giống như bị người dùng kim đâm một chút, hơi có chút phát đau.
Cởi áo khoác của mình, cẩn thận phủ lên trên người Thẩm Chanh, động tác dịu dàng, như là xem Thẩm Chanh trở thành búp bê sứ.
Một khi dùng sức đụng vào, sẽ bể nát.
Hành động của anh rõ ràng rất nhẹ rất nhẹ, nhưng vẫn đánh thức Thẩm Chanh luôn rất nhạy cảm.
Vuốt vuốt mắt buồn ngủ nhập nhèm, chậm rãi mở mắt ra, nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại gấp trăm lần ở trước mặt, cô hơi nhíu nhíu mày, “Trở về rồi.”
Nói xong, nâng cánh tay dài nhỏ lên ôm cổ Thi Vực, thân thể nghiêng về phía trước, chủ động dâng nụ hôn lên.
”Chúc mừng anh lại già thêm một tuổi, đại thúc.”
Khóe miệng của cô chứa đựng nụ cười nhàn nhạt, ngũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1278101/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.