Thẩm Chanh dời tầm mắt, chẳng thèm để ý đến anh.
Vén chăn lên muốn xuống giường, lại bị Thi Vực một phát bắt tay rảnh.
Anh chỉ nhẹ nhàng kéo một cái, cô đã bị kéo trở lại vị trí cũ.
Cô quay đầu, không vui nhìn anh: “Đã mấy giờ rồi, còn ngủ?”
Thi Vực nhắm mắt lại không nói gì, bàn tay to lại không an phận mơn trớn eo từ phía sau lưng của cô, sau đó ôm lấy.
”Lưu manh.” Thẩm Chanh nói xong, đưa tay đẩy anh ra, “Anh còn nằm thêm lát nữa, em đi làm bữa ăn sáng cho anh.”
”Làm bữa ăn sáng cái gì, nhiệm vụ của em chỉ có một, chính là ngủ cùng anh.”
Thi Vực bá đạo ôm cô, không cho cô lộn xộn.
Thẩm Chanh giật giật ở trong lòng anh, có vẻ hơi bất mãn: “Anh không biết phụ nữ mang thai phải vận động nhiều sao?”
”Ừ, ngủ cũng là một loại vận động.” Thi Vực lười biếng đáp lại.
“....”
”Ngoan, nhanh ngủ.”
”Ngủ không được.”
”Hả?” Thi Vực mở mắt ra, dùng ngón tay vuốt ve cánh môi kiều diễm ướt át này của cô, ánh mắt mê ly, “Vậy chúng ta làm một chút vận động?”
”Không làm.”
Thẩm Chanh trực tiếp nghiêng mặt, không để ý tới anh.
Thi Vực thấy thế, vươn tay xoay mặt của cô lại, trong mắt toàn là yêu thương cưng chìu: “Làm phụ nữ của anh, không cần nghĩ gì cả.”
“....” Thẩm Chanh không để ý tới anh.
”Có một mình anh cưng chiều lã đủ rồi.”
“....”
”Làm hư em, cho em cho chỉ ỷ lại vào anh, tránh bị đàn ông khác nhớ thương.” Tay Thi Vực ôm trên lưng Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1278098/chuong-506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.