Editor: May
Diệp Tử bị anh nhéo cằm nên không nhúc nhích được, cũng không nói ra lời, chỉ có thể dùng lắc đầu để trả lời vấn đề của anh.
Lúc này Tần Cận mới buông tay ra, lạnh lùng đe dọa nhìn cô, "Nhớ kỹ, tiền của ông đây chỉ cho một người phụ nữ là Diệp Tử em xài!"
Nói xong, đưa tay mở cửa phòng, bước nhanh đi ra ngoài.
Nhưng mới vừa đi hai bước, lại dừng bước quay đầu lại, vươn tay với Diệp Tử: "Còn không đi."
Diệp Tử có chút ngây ngốc, đứng tại chỗ không nhúc nhích, "Đi đâu?"
Tần Cận lạnh lùng phun ra một câu: "Đi dạo phố."
Diệp Tử ồ một tiếng, nói: "Nhưng em muốn đi một mình...."
Tần Cận híp híp mắt, con ngươi sâu thẳm mênh mông không thấy đáy, "Có đi hay không?"
Diệp Tử vẫn ngoan ngoãn đi tới, bỏ tay của mình vào trong lòng bàn tay anh.
Tần Cận dẫn cô xuống lầu, đợi sau khi cô ngồi lên xe, buộc dây an toàn cho cô, sau khi đóng cửa xe liền đi vòng qua chỗ bên kia.
Lái ra khỏi nhà họ Tần, Diệp Tử vẫn luôn rầu rĩ không vui.
Cảm thấy eo có chút đau nhức, cô lấy tay vuốt vuốt, lông mày vẫn luôn nhíu chặt.
Tần Cận đang nhìn thẳng lái xe, nhưng dư quang vẫn bắt được động tác của cô.
"Lần sau anh sẽ nhẹ một chút."
Lúc anh nói tới cuối cùng, giọng nói thả thấp, chỉ có điều không có xoay đầu lại nhìn Diệp Tử.
Không đợi Diệp Tử nói chuyện, anh lại lên tiếng: "Thích túi xách nhãn hiệu nào."
Tần Cận không hổ là lão luyện trên tình trường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1278075/chuong-483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.