Ngày xưa khi Thi Vực đối mặt với loại cục diện này, có lẽ sẽ động ýnghĩ như vậy, nhưng tình huống hiện tại không giống, anh phải gắng giữtỉnh táo.
Lòng ngón tay sờ qua từ số 0 đến số 9, do dự ngắn ngủi qua đi, anh dùng tốc độ cực nhanh nhập vào 16 con số.
Sau khi ấn phím xác nhận, hệ thống âm thanh nhắc nhở vang lên lần nữa: “Sai mật mã, sai mật mã....”
Sai?
Thi Vực híp mắt, ngón tay lại sờ qua lại trên những con số kia một chút.
Mười giây đồng hồ tự hỏi qua đi, anh lại ấn phím tiếp, 1....
Sau đó nhập vào 9870421, 19880202, sau đó ấn phím xác nhận!
Két....
Cửa mật mã mở ra.
Tần Cận sửng sốt, “Mở rồi? Anh biết mật mã?”
Thi Vực không trả lời vấn đề của anh ta, trong con ngươi lạnh chìm kia lại lộ ra chút xúc động.
19870421, 19880202....
Chợt, anh giương môi cười khẽ.
Trong nụ cười như vậy bao hàm quá nhiều thâm ý, có lẽ ngay cả chính anh cũng không rõ lắm.
Cùng lúc đó.
Thẩm Chanh vẫn còn ôm gối ngồi bệt dưới đất, hai mắt trống rỗng nhìn một phương hướng nào đó xuất thần.
Nước mắt ở trên mặt đã khô, ánh mắt có chút đỏ lên.
Phượng Cửu Mị đẩy cửa phòng ra đi tới, thấy cô lặng im bất động dựa vào vách tường, hắn cười khẽ lên: “Anh ta không có chết.”
Thẩm Chanh chợt ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt mỉm cười kia, “.... Vẫn chưa chết?”
Phượng Cửu Mị khẽ gật đầu, xem như trả lời vấn đề của cô.
”Vẫn chưa chết?”
Thẩm Chanh cứ nhìn hắn như thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1278061/chuong-469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.